kàng cí
kàng jí
kàng jǐng
kàng bào
kàng zhì
kàng lì
kàng fú
kàng dá
kàng jiē
kàng chǒng
kàng zhí
kàng mǎn
kàng jìn
kàng yì
kàng chí
kàng zhuàng
kàng è
kàng liàng
kàng yáng
kàng shān
kàng kàng
kàng qiáng
kàng hàn
kàng fèn
kàng rè
kàng lì
kàng lǐ
kàng huǐ
kàng lóng
kàng hàn
kàng yán
kàng yáng
kàng liè
kàng áng
kàng wèi
kàng mù
kàng hàn
kàng jìn
kàng yáng
kàng héng
kàng méi
kàng hàn
kàng jù
kàng cáng
chì lóng
tuán lóng
jià lóng
yì lóng
chéng lóng
jiǔ lóng
yún lóng
fēi lóng
máo lóng
bān lóng
wò lóng
xún lóng
dì lóng
hé lóng
jiāo lóng
zhuó lóng
bō lóng
chuō lóng
tǔ lóng
bān lóng
kū lóng
hǎi lóng
xuān lóng
yú lóng
cāng lóng
bì lóng
shé lóng
wèi lóng
huáng lóng
shuǎ lóng
tuò lóng
ná lóng
jǐng lóng
cóng lóng
hóng lóng
huái lóng
wǔ lóng
zhū lóng
zǔ lóng
shòu lóng
cì lóng
èr lóng
cuì lóng
tóu lóng
nào lóng
xiǎo lóng
qián lóng
péng lóng
guò lóng
gàn lóng
yīng lóng
jiǎo lóng
tóng lóng
rén lóng
huǒ lóng
bó lóng
zhēn lóng
yīn lóng
mù lóng
luán lóng
jiàng lóng
zhú lóng
pá lóng
shí lóng
gōu lóng
kàng lóng
jù lóng
qí lóng
cāng lóng
qiú lóng
téng lóng
qīng lóng
jiǎ lóng
shā lóng
rán lóng
mí lóng
shāng lóng
shān lóng
nuò lóng
méi lóng
zhōng lóng
yù lóng
cháng lóng
jiǔ lóng
dú lóng
hēi lóng
fú lóng
yán lóng
hé lóng
chī lóng
miù lóng
pān lóng
qǐ lóng
chē lóng
kūn lóng
sān lóng
léi lóng
jīng lóng
zhé lóng
tú lóng
ā lóng
jīn lóng
bō lóng
féng lóng
shēng lóng
huà lóng
tiān lóng
shén lóng
chéng lóng
guāi lóng
kuí lóng
fēn lóng
xiá lóng
qún lóng
shuì lóng
wū lóng
guà lóng
liù lóng
shuāng lóng
zī lóng
zhōng lóng
ní lóng
fú lóng
záo lóng
huàn lóng
diāo lóng
jiāo lóng
zhēng lóng
kǒng lóng
yóu lóng
lǎo lóng
shuǐ lóng
guī lóng
gǔ lóng
hài lóng
dēng lóng
pán lóng
chí lóng
lǎn lóng
pán lóng
qián lóng
lāo lóng
bái lóng
mǎ lóng
shí lóng
xiàng lóng
bān lóng
yǔ lóng
hàn lóng
jiàn lóng
niè lóng
yuè lóng
yuán lóng
liǎng lóng
bā lóng
jiāo lóng
gǔn lóng
lái lóng
jué lóng
yù lóng
huái lóng
shèn lóng
lí lóng
zhuō lóng
fēi lóng
tuó lóng
ní lóng
bí lóng
yī lóng
gōng lóng
chī lóng
jū lóng
比喻骄横无德之君。
泛指刚.愎躁进之人。
⒈ 比喻骄横无德之君。
引汉王符《潜夫论·本政》:“今世得位之徒,依女妹之宠以骄士,籍亢龙之势以陵贤。”
唐独孤及《陈留郡文宣王庙堂碑》:“呜乎,明王未兴,亢龙无辅。运非我与,德兮何衰!”
⒉ 泛指刚愎躁进之人。参见“亢龙有悔”。
引《儒林外史》第四九回:“马纯上知进而不知退,直是一条小小的亢龙。”
高的。高亢
高傲、强硬。亢直、不卑不亢
过甚。亢旱、亢奋、亢进
龙读音:lóng龙lóng(1)(名)我国古代传说中的神异动物;能兴云降雨。(2)(名)封建时代作为帝王的象征;也把龙字用在帝王使用的东西上。(3)(名)生物学上指古代一些巨大的爬行动物;如恐龙、翼手龙等。(4)(名)(Lónɡ)姓。