dōng cáng
dōng xián
dōng jié
dōng jià
dōng chǔ
dōng zhèn
dōng zhé
dōng xuān
dōng láng
dōng zhuāng
dōng yuè
dōng hán
dōng dōng
dōng zhān
dōng hōng
dōng cáo
dōng xì
dōng láo
dōng xùn
dōng shòu
dōng mǐ
dōng fáng
dōng yī
dōng yùn
dōng lóng
dōng gāng
dōng róng
dōng shí
dōng xùn
dōng lìng
dōng cài
dōng huī
dōng fú
dōng tiān
dōng huā
dōng guā
dōng xīn
dōng yù
dōng jí
dōng cōng
dōng fēng
dōng qīng
dōng mài
dōng yǒng
dōng jì
dōng rì
dōng xiàn
dōng yǔ
dōng kuí
dōng jìn
dōng wēn
dōng líng
dōng zhù
dōng huá
dōng dǐ
dōng yè
dōng qiú
dōng guàn
dōng zāng
dōng zhì
dōng táo
dōng gǔ
dōng mián
dōng fū
dōng ài
dōng niàng
dōng zǎi
dōng gū
dōng wēn
dōng chú
dōng shì
dōng guān
dōng qīng
dōng xué
dōng gēng
fēi huī
zuàn huī
tiě huī
jié huī
zhǐ huī
qì huī
tǎ huī
jìn huī
hòu huī
shā huī
lì huī
bái huī
rán huī
pào huī
sǐ huī
shèn huī
chuī huī
hán huī
shěn huī
guō huī
tǔ huī
xiāng huī
jiā huī
tóng huī
qī huī
chí huī
qín huī
cǎi huī
qīng huī
kù huī
rán huī
yín huī
xīn huī
qīng huī
cǎn huī
shāo huī
gé huī
jī huī
mò huī
gǔ huī
lín huī
lú huī
jìn huī
pá huī
qǐ huī
yàn huī
yóu huī
huà huī
juān huī
ní huī
xīn huī
chén huī
shí huī
pào huī
yān huī
cǎo huī
mò huī
dōng huī
chā huī
ǒu huī
pá huī
jīng huī
lú huī
qiū huī
jiān huī
zhī huī
è huī
yáng huī
xiàn hē
⒈ 占冬至节的葭灰。葭即芦苇。古人将芦苇膜烧成灰放入不同的律管中以占节候,某律管中葭灰飞出,即知某节候到。冬至节到,则相应之黄钟律管内的葭灰飞动。
引《初学记》卷二八引南朝梁简文帝《梅花赋》:“层城之宫,灵苑之中,奇木万品,庶草千丛,光分影杂,条繁干通,寒圭变节,冬灰徙筩,并皆枯悴,色落摧风。”
⒉ 指冬天烧成的草木灰。中医入药。
引明李时珍《本草纲目·土·冬灰》:“冬灰,乃冬月灶中所烧薪柴之灰也。专指作蒿藜之灰,亦未必然。原本一名藜灰,生方谷川泽,殊为不通。此灰即不当言川泽,又岂独方谷乃有耶?今人以灰淋汁,取礆浣衣发麫令晳,治疮蚀恶肉,浸蓝靛染青色。”
冬dōng(1)(名)一年的第四个季节:~季。(2)姓。(3)(拟)敲鼓或敲门等声音:鼓声~~。
灰读音:huī灰huī(1)(名)物质经过燃烧后剩下的粉末状东西(基本义):炉~|草~|骨~|烟~|油~。(2)(名)尘土;某些粉末状的东西:~尘|~土|炮~。(3)(名)特指石灰。(4)(名)像木柴灰的颜色;介于黑色和白色之间:~色|青~。(5)(形)消沉;失望:心~意懒|心如死~|~心丧气。