chuī lǜ
chuī dàng
chuī líng
chuī jī
chuī dēng
chuī chàng
chuī biān
chuī tóng
chuī bò
chuī fēng
chuī yān
chuī hǔ
chuī jiǎo
chuī xū
chuī yè
chuī guǎn
chuī xū
chuī yáng
chuī jīn
chuī sòng
chuī pěng
chuī suǒ
chuī shà
chuī nòng
chuī xī
chuī léi
chuī lè
chuī chí
chuī chún
chuī fú
chuī niú
chuī tǒng
chuī máo
chuī líng
chuī gǔ
chuī xǔ
chuī dòng
chuī shēng
chuī jìng
chuī zǐ
chuī shào
chuī dí
chuī rǔ
chuī huǒ
chuī lún
chuī chén
chuī ǒu
chuī yún
chuī huī
chuī tán
chuī jiā
chuī hǒu
chuī fā
chuī sàn
chuī zhú
chuī shā
chuī hū
chuī méi
chuī pāi
chuī huáng
chuī guǎn
chuī téng
chuī yù
chuī fèng
chuī yú
chuī luó
chuī zòu
chuī jī
chuī shuā
chuī sù
chuī huā
chuī mào
chuī shǒu
chuī xiāo
chuī qiú
chuī zhì
chuī hún
chuī da
chuī chuī
chuī tái
chuī qiāng
chuī jī
chuī wàn
dōng huī
tǎ huī
cǎn huī
yáng huī
mò huī
pá huī
xīn huī
qī huī
qì huī
tiě huī
rán huī
ǒu huī
chén huī
ní huī
shěn huī
xiāng huī
jìn huī
lú huī
shā huī
bái huī
gǔ huī
hán huī
lín huī
zhī huī
jiā huī
shèn huī
jī huī
pá huī
rán huī
qǐ huī
tóng huī
sǐ huī
è huī
qīng huī
xiàn hē
yàn huī
jìn huī
tǔ huī
mò huī
yān huī
pào huī
yín huī
qín huī
jīng huī
zhǐ huī
hòu huī
jié huī
huà huī
fēi huī
zuàn huī
qiū huī
kù huī
chā huī
juān huī
shāo huī
chuī huī
yóu huī
chí huī
cǎo huī
xīn huī
gé huī
shí huī
guō huī
lú huī
qīng huī
cǎi huī
lì huī
pào huī
jiān huī
⒈ 吹扬灰烬。
引《淮南子·齐俗训》:“夫吹灰而欲无眯,涉水而欲无濡,不可得也。”
⒉ 古代将葭灰置于律管内测定节气。新节气至,灰则自行由相应律管内飞出。见《后汉书·律历志上》。后遂以吹灰表示节气变换。参见“吹葭”。
引唐韩愈《忆昨行和张十一》诗:“忆昨夹钟之吕初吹灰,上公礼罢元侯迴。”
宋司马光《次韵和韩子华寒食休沐》:“小雨前宵先泼火,季春明日又吹灰。”
⒊ 喻用力极小。参见“吹灰之力”。
例如:事同吹灰。
吹扬灰尘。
吹chuī(1)(动)合拢嘴用力吐气:~口哨。(2)(动)空气流动:风~雨打。(3)(动)说大话:~牛。(4)(形)事情失败:这事~了。
灰读音:huī灰huī(1)(名)物质经过燃烧后剩下的粉末状东西(基本义):炉~|草~|骨~|烟~|油~。(2)(名)尘土;某些粉末状的东西:~尘|~土|炮~。(3)(名)特指石灰。(4)(名)像木柴灰的颜色;介于黑色和白色之间:~色|青~。(5)(形)消沉;失望:心~意懒|心如死~|~心丧气。