dōng táo
dōng gāng
dōng xiàn
dōng wēn
dōng zhuāng
dōng shì
dōng zhān
dōng láng
dōng gēng
dōng cōng
dōng huá
dōng lóng
dōng jié
dōng láo
dōng yùn
dōng huā
dōng fáng
dōng qīng
dōng xué
dōng fú
dōng shòu
dōng jìn
dōng guàn
dōng fū
dōng guā
dōng yǔ
dōng kuí
dōng zhì
dōng yǒng
dōng niàng
dōng lìng
dōng ài
dōng xīn
dōng shí
dōng qiú
dōng yī
dōng huī
dōng gǔ
dōng zhèn
dōng xuān
dōng jià
dōng rì
dōng líng
dōng mài
dōng fēng
dōng cài
dōng guān
dōng jì
dōng hōng
dōng chú
dōng gū
dōng yè
dōng yuè
dōng xùn
dōng zhé
dōng chǔ
dōng dōng
dōng qīng
dōng yù
dōng cáo
dōng zhù
dōng hán
dōng xì
dōng wēn
dōng mián
dōng jí
dōng zāng
dōng cáng
dōng dǐ
dōng zǎi
dōng róng
dōng xián
dōng mǐ
dōng tiān
dōng xùn
shàng qīng
yù qīng
jù qīng
guó qīng
gū qīng
zōng qīng
bǎo qīng
qiū qīng
sì qīng
xuán qīng
zhèng qīng
yà qīng
chūn qīng
kē qīng
fāng qīng
cān qīng
zhū qīng
cì qīng
ài qīng
shì qīng
lǜ qīng
dà qīng
jīng qīng
qī qīng
xiān qīng
xián qīng
lè qīng
shuì qīng
dōng qīng
kè qīng
sān qīng
jù qīng
jiè qīng
xún qīng
cái qīng
míng qīng
sū qīng
nèi qīng
yuè qīng
liù qīng
guì qīng
jiǔ qīng
jīng qīng
mǎ qīng
shǎo qīng
liè qīng
huái qīng
lěng qīng
shàng qīng
zhōng qīng
mìng qīng
xià qīng
xuàn qīng
xìng qīng
mò qīng
jì qīng
chǐ qīng
gōng qīng
gōng qīng
zhǎng qīng
jiǒng qīng
huā qīng
zhòng qīng
guǐ qīng
qìng qīng
jí qīng
èr qīng
qīng qīng
⒈ 周代冬官为六卿之一,主管百工事务,后代因称工部为冬卿。
引《旧唐书·郑朗传》:“政溢闻听,念兹徵还,位冠冬卿,职重邦计。”
唐刘禹锡《送韦秀才道冲赴制举》诗:“伊昔玄宗朝,冬卿冠鸳鸞。”
宋叶适《除吏部侍郎谢表》:“天许会逢,上命亲近,从冬卿而陪献纳,考地贡而修虞衡。”
⒉ 南朝梁对光禄勋、大鸿胪和都水使者的通称。 《隋书·百官志上》:“诸卿, 梁初犹依宋齐,皆无卿名。
引天监七年……以光禄勋为光禄卿,大鸿臚为鸿臚卿,都水使者为太舟卿,三卿是为冬卿。”
冬dōng(1)(名)一年的第四个季节:~季。(2)姓。(3)(拟)敲鼓或敲门等声音:鼓声~~。
卿读音:qīng卿qīng(1)(名)古时高级官员:~相。(2)(名)古时君称臣。(3)(名)古时夫妻或好朋友之间表示亲爱的称呼。(4)(名)(Qīnɡ)姓。