fàn shuō
fàn lín
fàn yì
fàn piāo
fàn jú
fàn pīn
fàn xiá
fàn ài
fàn zhǎng
fàn lì
fàn nà
fàn cháo
fàn liàn
fàn huà
fàn dòu
fàn suǒ
fàn chú
fàn sǎ
fàn yǐ
fàn lùn
fàn bài
fàn zhào
fàn bó
fàn zhái
fàn chá
fàn píng
fàn zhī
fàn sàn
fàn piào
fàn yín
fàn shuǐ
fàn shè
fàn pēn
fàn xiǎng
fàn suān
fàn cǎi
fàn yàng
fàn xì
fàn cháng
fàn hán
fàn zhào
fàn yìng
fàn jiǔ
fàn yàn
fàn yàn
fàn rán
fàn jiē
fàn zhóu
fàn bó
fàn hūn
fàn bài
fàn làn
fàn yóu
fàn yì
fàn qí
fàn shòu
fàn xià
fàn dàng
fàn fú
fàn jué
fàn shǐ
fàn shēng
fàn guān
fàn jià
fàn zǐ
fàn jiāo
fàn yì
fàn jìn
fàn jì
fàn guǎng
fàn shāng
fàn dú
fàn yún
fàn zhōu
fàn tóu
fàn liú
fàn chēng
fàn gěng
fàn àng
fàn yàn
fàn yuè
fàn bái
fàn lán
fàn yǒng
fàn fú
fàn lǎn
fàn jí
fàn jiāo
fàn zhǐ
fàn zhì
fàn cháng
fàn ēn
fàn cí
fàn fàn
fàn zhā
fàn gòng
fàn pèi
fàn hǎi
zhí gěng
táo gěng
tóng gěng
wán gěng
tián gěng
làng gěng
héng gěng
mù gěng
duàn gěng
píng gěng
hóng gěng
bēi gěng
zuò gěng
fàn gěng
bó gěng
tǔ gěng
jié gěng
cǎo gěng
néng gěng
bì gěng
shēng gěng
hán gěng
cū gěng
gǔ gěng
zhōng gěng
péng gěng
zhōng gěng
jū gěng
gū gěng
gāng gěng
róng gěng
dǒu gěng
huāng gěng
chá gěng
guāi gěng
fēn gěng
liú gěng
lù gěng
háo gěng
yè gěng
hàn gěng
suān gěng
fú gěng
jiān gěng
qī gěng
piāo gěng
qí gěng
wú gěng
kū gěng
qiáng gěng
bì gěng
zhēn gěng
biān gěng
zǔ gěng
⒈ 亦作“泛梗”。
引《战国策·齐策三》:“有土偶人与桃梗相与语。桃梗谓土偶人曰:‘子,西岸之土也,挺子以为人,至歳八月,降雨下, 淄水至,则汝残矣。’土偶曰:‘不然,吾西岸之土也,土则復西岸耳。今子,东国之桃梗也,刻削子以为人,降雨下, 淄水至,流子而去,则子漂漂者将何如耳。’”
后因以“汎梗”喻漂泊。 唐张说《石门别杨六钦望》诗:“暮年伤泛梗,累日慰寒灰。”
唐贾岛《岐下送友人归襄阳》诗:“蹉跎随汎梗,覊旅到西州。”
亦泛指漂浮的草木梗。 明方孝孺《东河驿值雪次茅长史白战体韵》:“瓦沟早滴为炊烟,水面难消因泛梗。”
泛fàn(1)(动)漂浮:~舟湖上。(2)(动)透出;往上冒:脸上~红。(3)(形)广泛;一般:空~。(4)(动)泛滥:黄~区。
梗读音:gěng梗gěng(1)(名)(~儿)某些植物的枝或茎:花~|菠菜~儿|高粱~儿。(2)(动)挺直:~着脖子。(3)(形)直爽:~直。(4)(形)〈书〉顽固:顽~。(5)(动)阻塞;妨碍:~塞|从中作~。