yīn pán
yīn mín
yīn qín
yīn fù
yīn shè
yīn liǎn
yīn fán
yīn guó
yīn jiàn
yīn jù
yīn zhòng
yīn yōu
yīn yíng
yīn chēng
yīn ráo
yīn zú
yīn yí
yīn shí
yīn qì
yīn lì
yīn jiān
yīn hóng
yīn zhì
yīn liú
yīn mǔ
yīn shāng
yīn bàng
yīn niè
yīn kuàng
yīn hōng
yīn niú
yīn chōng
yīn hòu
yīn tǔ
yīn shì
yīn guǎng
yīn léi
yīn qiè
yīn zhèng
yīn xū
yīn shàn
yīn shàn
yīn gěi
yīn bǎo
yīn còu
yīn tián
yīn hù
yīn xiá
yīn fán
yīn tiào
yīn xǐ
yīn lín
yīn fù
yīn qín
yīn fá
yīn pìn
yīn niè
yīn lǐ
yīn fù
yīn yīn
yīn diàn
⒈ 多盛貌,繁盛貌。
引《文选·扬雄<甘泉赋>》:“八神奔而警蹕兮,振殷轔而军装。”
李善注:“殷轔,言盛多也。”
唐柳宗元《闵生赋》:“登高嵓而企踵兮,瞻故邦之殷轔。”
⒉ 象声词。
引唐张仲甫《雷赋》:“或殷轔而鼓作,或灭没而韜潜。”
按,《集韵·上準》:“轔,殷轔,车声。”
车辆众多的样子。
1. 富裕,富足:殷实。殷阜。殷富。
2. 深厚,恳切:情意甚殷。殷切。殷勤。
3. 众,多:“士与女,殷其盈矣”。
4. 盛,大:殷祭。
5. 中国朝代名,商代的后期,由盘庚起称“殷”:殷墟。
6. 姓。
辚读音:lín辚lín见〔辚辚〕。