yīn zú
yīn pán
yīn bǎo
yīn jù
yīn bàng
yīn zhòng
yīn chēng
yīn hóng
yīn tiào
yīn shè
yīn yīn
yīn ráo
yīn yōu
yīn tián
yīn shāng
yīn lì
yīn xū
yīn pìn
yīn kuàng
yīn fù
yīn còu
yīn zhì
yīn diàn
yīn yí
yīn xǐ
yīn niè
yīn hòu
yīn gěi
yīn guó
yīn fù
yīn mín
yīn liǎn
yīn xiá
yīn shàn
yīn shì
yīn liú
yīn qì
yīn mǔ
yīn niú
yīn fù
yīn guǎng
yīn yíng
yīn qín
yīn hù
yīn shí
yīn fán
yīn lǐ
yīn hōng
yīn zhèng
yīn fán
yīn qiè
yīn niè
yīn chōng
yīn qín
yīn léi
yīn jiān
yīn tǔ
yīn jiàn
yīn lín
yīn fá
yīn shàn
⒈ 晋殷浩、刘惔的并称。
引《太平御览》卷三五四引晋裴启《裴子语林》:“桓宣武与殷刘谈,不如甚,唤左右取黄皮袴褶,上马持矟数迴,或向刘,或拟殷,意气始得雄王。”
⒉ 南朝宋殷景仁、刘湛的并称。 《宋书·蔡兴宗传》:“卿欲作士人,得就王球坐,乃当判耳。
引殷刘并杂,无所知也。”
1. 富裕,富足:殷实。殷阜。殷富。
2. 深厚,恳切:情意甚殷。殷切。殷勤。
3. 众,多:“士与女,殷其盈矣”。
4. 盛,大:殷祭。
5. 中国朝代名,商代的后期,由盘庚起称“殷”:殷墟。
6. 姓。
刘读音:liú刘liú姓。