píng chàng
shěn chàng
qīng chàng
gǎn chàng
qí chàng
hè chàng
hēng chàng
zàn chàng
lián chàng
zhǔ chàng
cǎi chàng
hé chàng
èr chàng
lí chàng
chuán chàng
jiù chàng
yóng chàng
zhàn chàng
xuě chàng
lǐng chàng
qiáo chàng
yán chàng
mài chàng
liú chàng
yuàn chàng
yǐng chàng
mán chàng
suí chàng
tí chàng
míng chàng
fèng chàng
xīn chàng
líng chàng
ǒu chàng
chén chàng
jǐng chàng
tuī chàng
zhū chàng
gēng chàng
hào chàng
xiān chàng
lǐng chàng
ōu chàng
zhòu chàng
jué chàng
lú chàng
chóng chàng
gāo chàng
yú chàng
yōu chàng
lún chàng
kāi chàng
huān chàng
lì chàng
jiē chàng
hū chàng
chán chàng
táng chàng
shuō chàng
yě chàng
sān chàng
dī chàng
yín chàng
bān chàng
fān chàng
chóu chàng
tán chàng
jí chàng
duì chàng
tí chàng
yáng chàng
diǎn chàng
bàn chàng
gǔ chàng
jué chàng
yí chàng
kǎi chàng
zuò chàng
yǐn chàng
jī chàng
jiǎng chàng
dú chàng
fàn chàng
qiǎn chàng
yǎn chàng
àn chàng
shǒu chàng
jiǎ chàng
gē chàng
piào chàng
xiǎo chàng
cháo chàng
yǒng chàng
jiāo chàng
yàn chàng
xiǎo chàng
sù chàng
chuī chàng
bài chàng
yī chàng
gòng chàng
⒈ 宋时民间一种音调曲折柔曼的唱法。亦指以此唱法演唱的时调、小曲。
引宋程大昌《演繁露·嘌》:“凡今世歌曲,比古郑卫,又为淫靡,近又即旧声而加泛灎者名曰嘌唱。”
宋灌圃耐得翁《都城纪胜·瓦舍众伎》:“嘌唱,谓上鼓面唱令曲小词,驱驾虚声,纵弄宫调,与叫果子、唱耍曲儿为一体,本只街市,今宅院往往有之。”
宋吴自牧《梦粱录·妓乐》:“盖嘌唱为引子四句就入者,谓之‘下影带’。无影带者,名为‘散呼’,若不上‘鼓面’,止敲盏儿,谓之‘打拍’。”
宋代演唱时曲中加字拉腔的唱法。
嘌piào(形)〈书〉疾速。
唱读音:chàng唱chàng(1)(动)口中发出(乐音);依照乐律发出声音:~歌|演~。(2)(动)大声叫:鸡~三遍。(3)(名)(~儿)歌曲;唱词:小~。(4)姓。