shuō nèi
shuō jiào
shuō yì
shuō shū
shuō jiē
shuō bù
shuō shì
shuō biǎo
shuō tiē
shuō wén
shuō huāng
shuō shì
shuō jiàn
shuō xiào
shuō fā
shuō yǔ
shuō kuò
shuō běn
shuō fēi
shuō shù
shuō piào
shuō jiè
shuō mèng
shuō jiě
shuō shuǎ
shuō táo
shuō cuò
shuō yù
shuō diào
shuō qǐ
shuō yán
shuō yǐn
shuō shān
shuō kè
shuō cí
shuō jiā
shuō cān
shuō kōng
shuō zhòng
shuō de
shuō jì
shuō zuǐ
shuō hǎo
shuō xǐ
shuō fǎ
shuō tīng
shuō jià
shuō líng
shuō táo
shuō cí
shuō qīn
shuō jiǎng
shuō lè
shuō chàng
shuō bǐng
shuō dòu
shuō tiān
shuō sòng
shuō kuā
shuō huǎng
shuō tán
shuō gǔ
shuō lǐ
shuō niàn
shuō sǐ
shuō jīng
shuō jiàn
shuō qíng
shuō hé
shuō yù
shuō kou
shuō huà
shuō bái
shuō shì
shuō lì
shuō zhī
shuō míng
shuō pò
shuō tóu
shuō lùn
shuō fàn
shuō kāi
shuō chéng
shuō huái
shuō huà
shuō shá
shuō méi
shuō fú
shuō dào
shuō chè
shuō kuáng
shuō shé
shuō zé
shuō qín
shuō xiào
shuō chēng
shuō he
shuō xiàng
qīng chàng
yǒng chàng
zuò chàng
èr chàng
tí chàng
jué chàng
jiù chàng
yōu chàng
ǒu chàng
fèng chàng
lì chàng
jiāo chàng
gāo chàng
mài chàng
yóng chàng
kāi chàng
yuàn chàng
míng chàng
chán chàng
liú chàng
jī chàng
fàn chàng
jǐng chàng
zhàn chàng
yín chàng
chóng chàng
mán chàng
táng chàng
diǎn chàng
lí chàng
hēng chàng
líng chàng
sān chàng
piào chàng
xuě chàng
chuán chàng
yú chàng
qí chàng
tán chàng
gēng chàng
shǒu chàng
lián chàng
zàn chàng
lǐng chàng
jiē chàng
gǎn chàng
yǐn chàng
suí chàng
yán chàng
hào chàng
gǔ chàng
duì chàng
jiǎng chàng
gòng chàng
yī chàng
sù chàng
ōu chàng
yě chàng
yǐng chàng
shěn chàng
yǎn chàng
àn chàng
shuō chàng
tí chàng
hū chàng
bài chàng
xiān chàng
gē chàng
dī chàng
hè chàng
chóu chàng
zhòu chàng
lǐng chàng
dú chàng
xiǎo chàng
huān chàng
zhū chàng
cháo chàng
jí chàng
jué chàng
tuī chàng
hé chàng
yàn chàng
píng chàng
fān chàng
lú chàng
zhǔ chàng
cǎi chàng
jiǎ chàng
yí chàng
chuī chàng
bàn chàng
qiǎn chàng
lún chàng
yáng chàng
xīn chàng
kǎi chàng
chén chàng
bān chàng
xiǎo chàng
qiáo chàng
说唱shuōchàng
(1) 曲艺的一种形式,有说有唱
英a genre of popular entertainment consisting mainly of talking and singing⒈ 指有说有唱的曲艺。如大鼓、相声、弹词等。
引宋灌圃耐得翁《都城纪胜·瓦舍众伎》:“诸宫调本京师孔三传编撰,传奇、灵怪、八曲、説唱。”
孙犁《秀露集·<平原杂志>第三期编后的后记》:“当时主要是想根据农村工作的需要,做一些工作方法的研究,和介绍一些通俗的说唱材料。”
⒉ 谓表演曲艺节目。
引元无名氏《货郎旦》第四折:“兀那两箇,你来説唱与我听者。”
《水浒传》第五一回:“那妮子来参都头,却值公差出外不在。如今见在勾栏里,説唱诸般品调。”
用说、唱方式表达的叙事性曲艺。如鼓词、弹词、相声等。
1. 用话来表达意思:说话。说明。演说。解说。
2. 介绍:说合(a.从中介绍;b.商议;c.说和。“合”均读轻声)。说媒。
3. 言论,主张:学说。著书立说。
4. 责备:数说。
5. 文体的一种,如韩愈的《师说》。
唱读音:chàng唱chàng(1)(动)口中发出(乐音);依照乐律发出声音:~歌|演~。(2)(动)大声叫:鸡~三遍。(3)(名)(~儿)歌曲;唱词:小~。(4)姓。