jìng jū
jìng tán
jìng shēn
jìng rén
jìng jūn
jìng yī
jìng jiè
jìng shǒu
jìng mén
jìng biān
jìng bì
jìng liàn
jìng bó
jìng jìng
jìng zhě
jìng běn
jìng lǜ
jìng jìn
jìng lǐ
jìng dàn
jìng sǎo
jìng xìn
jìng miàn
jìng fā
jìng jìng
jìng xíng
jìng zhuàn
jìng jiè
jìng yuàn
jìng shén
jìng jūn
jìng míng
jìng yīn
jìng huà
jìng cǐ
jìng wū
jìng shì
jìng yù
jìng shā
jìng jiào
jìng sù
jìng lì
jìng huà
jìng yán
jìng le
jìng jīn
jìng guāng
jìng bàn
jìng xīn
jìng xǐ
jìng chuáng
jìng tóu
jìng ěr
jìng jiào
jìng dōu
jìng yī
jìng yè
jìng wà
jìng lì
jìng sè
jìng zhí
jìng píng
jìng zuì
jìng yǔ
jìng lài
jìng lǚ
jìng píng
jìng yǎn
jìng qì
jìng jié
jìng guó
jìng fú
jìng gōng
jìng shì
jìng tǔ
jìng cái
zhù biān
fǎn biān
guāng biān
yín biān
tóu biān
sī biān
zhēng biān
diàn biān
zhě biān
gāng biān
jiā biān
jìng biān
jié biān
chī biān
zhì biān
fǎ biān
sǔn biān
niú biān
zhī biān
yáng biān
pú biān
míng biān
bǐng biān
lián biān
jī biān
gǔ biān
zhú biān
xiǎng biān
yáo biān
lóng biān
lóng biān
huǒ biān
líng biān
zǔ biān
jìng biān
tíng biān
zèng biān
zhā biān
yú biān
chuī biān
zuì biān
guà biān
hòu biān
dān biān
tiáo biān
kuáng biān
jiào biān
mǎ biān
tiě biān
yáng biān
xiān biān
zhí biān
zhuó biān
mán biān
chì biān
cháng biān
⒈ 古代帝王的一种仪仗,帝王驾临时,鸣之令人肃静。又称静鞭。用黄丝做成,鞭梢涂蜡,打在地上发出响声。
引《宣和遗事》前集:“月朔朝诸侯,浄鞭三下响,文武两班齐。”
《前汉书平话》卷中:“忽闻浄鞭响, 惠帝至。”
《儒林外史》第三五回:“浄鞭响了三下,内官一队队捧出金鑪……簇拥着天子陞了宝座。”
同“净”。
鞭读音:biān鞭biān(1)(名)鞭子;赶牲口的用具:皮~。(2)(名)古代的一种兵器;用铁做成;有节:钢~|竹节~。(3)(名)成串的爆竹:~炮。(4)(动)鞭打:~马。