xūn zhēng
xūn rǎn
xūn xué
xūn hè
xūn tòu
xūn chì
xūn tǔ
xūn rén
xūn chí
xūn huǒ
xūn lù
xūn jiè
xūn lǎo
xūn chán
xūn yì
xūn ěr
xūn yù
xūn zhì
xūn kǎo
xūn jìn
xūn mù
xūn táo
xūn mù
xūn zhì
xūn gāo
xūn záo
xūn jué
xūn xián
xūn gōu
xūn hāo
xūn fǔ
xūn tiān
xūn lú
xūn huō
xūn zhuó
xūn chóng
xūn xīn
xūn zhēng
xūn lóng
xūn qiāng
xūn xīn
xūn yóu
xūn zì
xūn rán
xūn zhì
xūn yù
xūn fú
xūn xūn
yuān chán
sān chán
dān chán
xūn chán
chuán chán
bān chán
shì chán
bī chán
zhōng chán
xíng chán
dǎ chán
yè chán
kū chán
xún chán
qī chán
piān chán
zhèng chán
shòu shàn
dì chán
chū chán
jié chán
zī chán
sì chán
rù chán
bāo chán
xiū chán
táo chán
chéng chán
shī chán
mào chán
yī chán
zuò chán
ān chán
nèi chán
jìn chán
chū chán
dēng chán
dāi chán
yáo chán
shū chán
xué chán
hú chán
jiāo chán
kuáng chán
xiāng chán
wài chán
huà chán
chá chán
lùn chán
fēng shàn
bì chán
gū chán
tán chán
⒈ 谓修习禅业。熏,一本作“薰”。
引南朝陈徐陵《东阳双林寺傅大士碑》:“大士熏禪所憩,独在高巖。”
1. 气味或烟气接触物品,引申为长期接触的人或事物对品行、习惯的影响:熏染。熏陶。熏制。利欲熏心。
2. 火烟上出:熏蒸。
3. 气味刺激人:臭气熏人。
4. 暖和:熏风。
禅读音:chán,shàn[ chán ]1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。