hú quǎn
hú guǐ
hú chán
hú zhào
hú bái
hú mí
hú cì
hú láng
hú qiàn
hú hú
hú suí
hú xù
hú yè
hú yí
hú qiū
hú guài
hú gǔ
hú tū
hú tù
hú bīng
hú yāo
hú xiān
hú shàn
hú hóu
hú róng
hú mò
hú qiǎn
hú huò
hú mèi
hú shū
hú shén
hú mèi
hú xiáng
hú lí
hú fù
hú là
hú shǒu
hú hé
hú jīng
hú lí
hú cháng
hú qiú
hú lí
hú huǒ
hú chòu
hú yè
hú sāi
hú liáng
hú wēi
hú xiù
hú shǔ
hú li
hú qí
hú bù
hú xué
hú chán
bān chán
fēng shàn
sān chán
chá chán
shū chán
chū chán
chuán chán
kū chán
sì chán
qī chán
xíng chán
yè chán
xiāng chán
yuān chán
xūn chán
jiāo chán
zhèng chán
huà chán
bāo chán
yáo chán
dì chán
xiū chán
dēng chán
bī chán
xún chán
bì chán
chéng chán
tán chán
dān chán
rù chán
gū chán
zī chán
shī chán
mào chán
táo chán
xué chán
jié chán
shòu shàn
kuáng chán
shì chán
zhōng chán
dǎ chán
piān chán
jìn chán
yī chán
chū chán
nèi chán
zuò chán
wài chán
dāi chán
ān chán
lùn chán
禅门指妄称开悟、流入邪僻者。后亦泛指异端邪说。
⒈ 禅门指妄称开悟、流入邪僻者。后亦泛指异端邪说。参见“野狐禪”。
引清陈守诒《<香祖楼>后序》:“説理者落於腐障,掩耳思逃;醒世者堕入狐禪,游谈惹厌。”
狐hú(1)(名)哺乳动物的一属;形状略像狼;面部较长;耳朵三角形;尾巴长;毛通常赤黄色。性狡猾多疑;昼伏夜出;吃野鼠、鸟类、家禽等。毛皮可做衣物。较常见的草狐和赤狐。通称狐狸。(2)(Hú)姓。
禅读音:chán,shàn[ chán ]1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。