shū huáng
shū qīn
shū guǎng
shū yōng
shū jiě
shū máo
shū mǐ
shū lài
shū yuǎn
shū xiāng
shū jiàn
shū záo
shū kuò
shū fāng
shū sàng
shū níng
shū biǎo
shū jùn
shū lüè
shū zhù
shū yuè
shū jué
shū yǔ
shū zhù
shū sháo
shū màn
shū báo
shū kāi
shū jiè
shū cóng
shū kuài
shū huì
shū jǔ
shū zhì
shū bài
shū fèi
shū xìng
shū chuǎn
shū tì
shū bào
shū yǔ
shū shòu
shū dài
shū yùn
shū jué
shū jié
shū jué
shū lì
shū lòu
shū kuáng
shū dá
shū jùn
shū jiē
shū wǔ
shū zhōng
shū gǎo
shū sè
shū hù
shū shǔ
shū huō
shū sōng
shū huái
shū yì
shū ào
shū niè
shū cái
shū lǔ
shū jiàn
shū dǎo
shū dàn
shū bù
shū zhǎn
shū bó
shū mò
shū hěn
shū miǎo
shū miáo
shū kāng
shū lǐ
shū tuō
shū lín
shū bān
shū lè
shū lǎn
shū tuì
shū yōng
shū yě
shū dào
shū jiān
shū pì
shū yú
shū lěng
shū lián
shū hu
shū duò
shū shù
shū lǎn
shū jùn
shū sù
shū jì
shū fēng
shū tóng
shū sú
shū shí
shū shuǎng
shū xì
shū liàng
shū wàng
shū lì
shū kè
shū sè
shū àn
shū wǎng
shū dàn
shū jīn
shū nì
shū měng
shū jì
shū mèng
shū qiǎn
shū fù
shū zhù
shū zòu
shū jiǎn
shū shuāi
shū kǎi
shū zì
shū shū
shū sǎn
shū chù
shū chén
shū hóng
shū shī
shū bǐ
shū xiè
shū bǔ
shū huá
shū dí
shū mì
shū zhuō
shū yǐng
shū lí
shū è
shū lǜ
shū luò
shū rǒng
shū lǎng
shū fēn
shū cǎo
shū dàn
shū jǐ
shū miù
shū chè
shū liáng
shū yuán
shū má
shū jìn
shū kuàng
shū qì
shū suǒ
shū qì
shū chì
shū lòu
shū cū
shū chù
shū gé
shū pǔ
shū yuè
shū tōng
shū bù
shū jiǎn
shū jùn
shū wán
shū fú
shū chàng
shū yì
shū gǎo
shū fù
shū yú
shū zòng
lǎng huō
kāi huò
tián huō
yǎo huō
hóng huō
chū huō
juān huō
xiāo huō
xiǎng huō
jì huō
shēn huō
chú huō
xū huō
shū huō
dùn huō
pī huō
chāo huō
xiāo huō
kuān huō
xūn huō
liáo huō
o huo
fēn huō
duō huō
xiāo huō
jiě huō
xūn huō
chǐ huò
huò huō
yā huō
qiǎn huō
kōng huō
sǎ huō
míng huō
huī huō
wēi huō
sì huō
xiāo huō
qīng huō
xī huō
shuǎng huō
tōng huō
hóng huō
hóng huō
hōng huō
pōu huō
xiāo huō
lā huō
chàng huō
dòng huō
chǎng huō
yáng huō
⒈ 亦作“疎豁”。
⒉ 犹疏阔。久别。
引唐杜甫《戏寄崔评事表侄苏五表弟韦大少府诸侄》诗:“高楼忆疏豁,秋兴坐氤氲。”
⒊ 犹排遣。
引唐杜甫《简吴郎司法》诗:“古堂本买藉疏豁,借汝迁居停宴游。”
⒋ 开阔;敞亮。
引宋司马光《出都日途中成》诗:“川原寖疎豁,烟火稍萧瑟。”
宋陆游《入蜀记》卷四:“烟波渺然,气象疏豁。”
明陆采《怀香记·引示池楼》:“过了高堂深厦,尽轩牕疎豁,栋宇奢华。”
清陈维崧《念奴娇·赠雪笠上人》词:“秋行至矣,茅堂相对疎豁。”
⒌ 开朗;直爽。
引宋陆游《十月四日夜记梦》诗:“客意极疎豁,大笑轩鬚眉。”
宋陈亮《章晦文墓志铭》:“及长,疏豁奋励,不能依阿善恶间。”
明宋濂《元故奉训大夫杨君墓志铭》:“性疏豁,与人交无疑贰。”
⒍ 稀疏脱落。 金元好问《续夷坚志·揩牙方》:“折守得於国初洛阳帅李成。
引折年逾九十,牙齿都不疎豁,亦无风虫。”
疏shū(1)本义:(动)清除阻塞使通畅;疏通:(动)清除阻塞使通畅;疏通(2)(形)事物之间距离远;事物的部分之间空隙大:~林|~星。(3)(形)关系远;不亲近;不熟悉:~远|生~。(4)(动)疏忽:~于防范。(5)(形)空虚:志大才~。(6)(动)分散;使从密变稀:~散。(7)姓。(8)(名)封建时代臣下向君主分条陈述事情的文字;条陈:上~。(9)(名)古书的比“注”更详细的注解;“注”的注:《十三经注~》。
豁读音:huō,huò[ huō ]1. 残缺,裂开:豁口。豁子(残缺的口子)。
2. 摒弃;舍却:豁出性命。