chǎn màn
chǎn mù
chǎn yù
chǎn dé
chǎn bǐ
chǎn wěi
chǎn jì
chǎn shì
chǎn àn
chǎn hài
chǎn ěr
chǎn shuō
chǎn dú
chǎn xùn
chǎn cí
chǎn màn
chǎn báo
chǎn xiào
chǎn yì
chǎn sù
chǎn fū
chǎn jìng
chǎn àn
chǎn shǒu
chǎn xiá
chǎn cè
chǎn jí
chǎn yòu
chǎn jiāo
chǎn shī
chǎn gēng
chǎn xīn
chǎn tóu
chǎn wěi
chǎn mào
chǎn huò
chǎn zào
chǎn rén
chǎn yǔ
chǎn fèng
chǎn dú
chǎn nìng
chǎn zǒu
chǎn qiǎo
chǎn gǔ
chǎn fù
chǎn qǔ
chǎn guǐ
chǎn yán
chǎn lèi
chǎn shùn
chǎn qū
chǎn yú
chǎn zǐ
chǎn mèi
chǎn zhà
chǎn xié
chǎn kuáng
chǎn róng
chǎn jìng
chǎn wàng
chǎn chán
chǎn mào
chǎn kǒu
谄谀chǎnyú
(1) 谄媚阿谀
例谄谀取容英sweettalk;toady;flatter⒈ 亦作“讇諛”。
⒉ 谄媚阿谀。 《左传·昭公六年》:“晏子曰:‘不入。
引燕有君矣,民不贰。吾君贿,左右諂諛,作大事不以信,未尝可也。’”
《汉书·严安传》:“秦不行是风,循其故俗,为知巧权利者进,篤厚忠正者退,法严令苛,讇諛者众。”
宋苏轼《论时政状》:“夫諂諛之人,苟务合意,不惮欺罔者,类皆如此。”
清恽敬《答俪笙尚书书》:“敬以赠送序多讇諛之辞,恐获罪门下,未敢率尔执笔。”
巴金《雪》第二章:“他的脸上带着谄谀的笑容。他在局长的面前永远是露着笑脸。”
⒊ 指长于阿谀奉承的人。
引《墨子·亲士》:“臣下重其爵位而不言,近臣则喑,远臣则唫,怨结於民心,諂諛在侧,善议障塞,则国危矣。”
《后汉书·张纲传》:“甘心好货,纵恣无底,多树諂諛,以害忠良。”
明郎瑛《七修类稿·国事八·石亨奸党》:“数年以来,内外显官,皆出其门,奔竞成风,諂諛充位。”
逢迎阿谀。