jiān chén
jiān zǐ
jiān shēng
jiān xīn
jiān tān
jiān lǜ
jiān qī
jiān zéi
jiān guǐ
jiān huì
jiān qiǎo
jiān qián
jiān jié
jiān xū
jiān zhù
jiān móu
jiān shù
jiān dào
jiān jué
jiān yín
jiān wǎng
jiān wū
jiān zhào
jiān xiǎo
jiān qín
jiān fēng
jiān wéi
jiān rén
jiān diāo
jiān wéi
jiān dú
jiān mèi
jiān fàn
jiān lù
jiān zhuàng
jiān xióng
jiān tè
jiān mín
jiān jiǎo
jiān è
jiān chán
jiān shuò
jiān wěi
jiān xiàng
jiān xié
jiān wěi
jiān fēi
jiān xié
jiān lán
jiān tài
jiān dào
jiān xìn
jiān é
jiān zhàn
jiān fù
jiān wēi
jiān háo
jiān xiá
jiān tōng
jiān biàn
jiān yù
jiān shì
jiān qíng
jiān huá
jiān gù
jiān bào
jiān luàn
jiān piàn
jiān rén
jiān fǎ
jiān zhà
jiān jiǎo
jiān yán
jiān sī
jiān chāng
jiān yán
jiān xìng
jiān yóu
jiān fū
jiān nìng
jiān tōu
jiān fú
jiān péng
jiān guài
jiān yú
jiān qiáng
jiān chán
jiān mìng
jiān shuō
jiān běn
jiān kuài
jiān qiáng
jiān sù
jiān wǎng
jiān xì
jiān wū
jiān é
jiān duān
jiān jiān
jiān mén
jiān xiōng
jiān guǐ
jiān wán
jiān xiào
jiān xiān
jiān guān
jiān guǐ
jiān chǎn
jiān quán
jiān tú
jiān xíng
jiān dù
jiān kè
jiān jì
jiān zāng
jiān lì
jiān dù
jiān shāng
jiān dié
jiān jiàn
jiān duò
jiān niè
jiān bì
jiān shì
jiān wàng
jiān méng
jiān xiǎn
jiān niè
jiān nì
jiān nì
jiān shù
jiān dǎn
jiān xìn
jiān yǐn
jiān xiá
jiān dǎng
jiān jiù
jiān yá
jiān zāng
jiān huá
jiān bì
jiān wéi
jiān sè
jiān wéi
jiān lì
jiān huí
⒈ 亦作“奸諛”。
⒉ 奸诈谄媚。
引汉王符《潜夫论·务本》:“今多姦諛以取媚,挠法以便佞。”
《新唐书·宗室宰相传赞》:“林甫姦諛,几亡天下。”
明归有光《上高阁老书》:“谓之理财而财愈乏,谓之治兵而兵愈耗,谓之驭吏而詼诡、佞捷、姦諛、嵬琐者,争先而为谩欺。”
⒊ 奸诈谄媚的人。
引唐韩愈《答崔立之书》:“诛姦諛於既死,发潜德之幽光。”
宋王廷珪《送胡邦衡之新州贬所》诗之二:“当日姦諛皆胆落,平生忠义只心知。”
明无名氏《飞丸记·发迹锄强》:“时人莫笑无经济,未死奸諛骨已寒。”
清唐孙华《赠赵松一》诗:“潜德幽必彰,姦諛死无逭。”
奸jiān(1)(形)奸诈:~笑|~计。(2)(形)不忠于国家(或君主):~臣。(3)(名)出卖国家、民族或阶级利益的人:汉~|内~|为党除~。(4)〈口〉(形)自私;取巧:藏~耍滑。奸jiān(动)奸淫:通~|强~。
谀读音:yú谀yú(动)〈书〉谄媚;奉承:~辞|谄~|阿~|阿~逢迎。