chǎn mèi
chǎn fèng
chǎn shī
chǎn jìng
chǎn cè
chǎn sù
chǎn gēng
chǎn jiāo
chǎn wěi
chǎn lèi
chǎn shǒu
chǎn gǔ
chǎn mào
chǎn shuō
chǎn yán
chǎn rén
chǎn qiǎo
chǎn jì
chǎn zǐ
chǎn àn
chǎn róng
chǎn nìng
chǎn chán
chǎn màn
chǎn ěr
chǎn wàng
chǎn jí
chǎn qū
chǎn zào
chǎn xùn
chǎn jìng
chǎn dú
chǎn dú
chǎn fù
chǎn kuáng
chǎn hài
chǎn kǒu
chǎn báo
chǎn yì
chǎn wěi
chǎn xiào
chǎn xiá
chǎn xié
chǎn dé
chǎn fū
chǎn xīn
chǎn mù
chǎn yǔ
chǎn zǒu
chǎn huò
chǎn guǐ
chǎn zhà
chǎn shì
chǎn yòu
chǎn màn
chǎn àn
chǎn tóu
chǎn yú
chǎn yù
chǎn bǐ
chǎn qǔ
chǎn cí
chǎn mào
chǎn shùn
wēi xiào
gǎo xiào
huān xiào
jìng xiào
pín xiào
pái xiào
guà xiào
gù xiào
guài xiào
ēi xiào
yí xiào
gān xiào
péi xiào
huān xiào
pò xiào
xuān xiào
liǎn xiào
hái xiào
nìng xiào
hān xiào
qiǎng xiào
hōng xiào
tiān xiào
jiān xiào
qiè xiào
huǐ xiào
shàn xiào
níng xiào
fěi xiào
yuè xiào
níng xiào
kuì xiào
yáng xiào
ké xiào
dú xiào
hōng xiào
yíng xiào
suǒ xiào
mǐn xiào
shān xiào
chī xiào
gāo xiào
chǎn xiào
chǐ xiào
ruǎn xiào
chēn xiào
huān xiào
gòu xiào
xiāo xiào
mǐn xiào
jiàn xiào
shuō xiào
wán xiào
chī xiào
guǐ xiào
lù xiào
yě xiào
xī xiào
yí xiào
mǐn xiào
chī xiào
bīn xiào
dà xiào
àn xiào
dàn xiào
lè xiào
jiāo xiào
xiè xiào
guǐ xiào
tōu xiào
qīng xiào
jiǎo xiào
cháo xiào
jī xiào
fēi xiào
shěn xiào
lù xiào
kū xiào
duī xiào
kān xiào
jīng xiào
táo xiào
yǎ xiào
dòu xiào
nóng xiào
cǎn xiào
xī xiào
diào xiào
shǎng xiào
hān xiào
qiàn xiào
fā xiào
mèi xiào
bó xiào
qiǎn xiào
yǎn xiào
fù xiào
hāi xiào
qī xiào
shǎ xiào
mù xiào
tǎn xiào
nì xiào
yǎn xiào
mài xiào
tán xiào
kuáng xiào
biàn xiào
hǎo xiào
pín xiào
jí xiào
kuò xiào
huī xiào
guān xiào
qǔ xiào
qìng xiào
èr xiào
wā xiào
xǐ xiào
gē xiào
diàn xiào
wǎn xiào
shuǎ xiào
cháo xiào
xuè xiào
hán xiào
shuō xiào
chī xiào
kě xiào
shàn xiào
nì xiào
yán xiào
yú xiào
qiǎo xiào
shān xiào
kǔ xiào
qiào xiào
huá xiào
zéi xiào
xǔ xiào
hòng xiào
péi xiào
bǐ xiào
biǎn xiào
yǔ xiào
zhú xiào
cháng xiào
xī xiào
wǔ xiào
lěng xiào
mǎi xiào
yàn xiào
谄笑chǎnxiào
(1) 谄媚地装出笑容
例胁肩谄笑英ingratiating smile⒈ 谓强笑以求媚。
引《孟子·滕文公下》:“胁肩諂笑,病于夏畦。”
赵岐注:“諂笑,强笑也。”
唐柳宗元《志从父弟宗直殡》:“见佞色諂笑者,不忍与坐语。”
刘绍棠《渔火》第四章二:“殷汝耕满脸谄笑跑进来。”
强作笑容以奉承讨好他人。
谄chǎn(动)谄媚、用卑贱的态度向人讨好:~媚|~言|~谀|协肩~笑。
笑读音:xiào笑xiào(1)(动)露出愉快的表情;发出欢喜的声音:~容|~声。(2)(动)讥笑:~话|耻~|见~。