chán shuò
chán niè
chán yú
chán sù
chán dù
chán lù
chán sǒu
chán jí
chán jì
chán fū
chán jì
chán wǎng
chán huò
chán bō
chán hài
chán nǚ
chán wàng
chán yàn
chán xiǎn
chán xì
chán jiàn
chán móu
chán jí
chán zéi
chán bì
chán kè
chán yǔ
chán nì
chán kè
chán kǒu
chán gòu
chán jì
chán gǔ
chán xié
chán jǐ
chán cí
chán dù
chán bàng
chán nìng
chán èr
chán zèn
chán yǒu
chán mào
chán duǎn
chán zhā
chán èr
chán zī
chán yán
chán zǐ
chán jī
chán shuō
chán è
chán chún
chán tè
chán xiàn
chán bì
chán xián
chán nù
chán jǔ
chán chǎn
chán shù
chán gòu
chán dú
chán hěn
chán bǐng
chán huǐ
chán chén
chán qī
chán huì
chán cī
chán shū
chán jiān
chán shuò
chán rén
chán náo
chán qiǎo
chán jī
chán yíng
chán dǐng
chán jiá
chán mèi
chán zhú
chán lù
chán xìng
chán shā
chán shé
chán chún
chán tú
chán qiè
chán xiōng
chán jī
chán dài
chán wū
chán xì
chán dǐ
chán fěi
⒈ 谗毁和阿谀。
引《管子·明法解》:“故诈伪之人不得欺其主,嫉妬之人不得用其贼心,谗諛之人不得施其巧。”
唐柳宗元《杜兼对》:“人由是不苟免,而谗諛之道大息。”
宋苏辙《历代论三·王衍》:“内则谗諛以求进,外则聚敛以求售。”
⒉ 指好谗毁、阿谀之人。
引《楚辞·九章·惜往日》:“谅聪不明而蔽壅兮,使谗諛而日得。”
《汉书·贾谊传》:“闒茸尊显兮,谗諛得志。”
⒊ 谗毁、阿谀之言。
引《史记·鲁仲连邹阳列传》:“夫以孔墨之辩,不能自免於谗諛,而二国以危。”
唐李绅《趋翰苑遭诬构四十六韵》:“洁身酬雨露,利口扇谗諛。”