tíng shù
tíng cháng
tíng xuān
tíng jú
tíng bì
tíng mín
tíng yì
tíng bó
tíng zào
tíng gāo
tíng lì
tíng yóu
tíng zuǒ
tíng yù
tíng jiǎo
tíng jué
tíng gāo
tíng rèn
tíng tíng
tíng jǐng
tíng jū
tíng rán
tíng hù
tíng duì
tíng fù
tíng zhàng
tíng zhāng
tíng gé
tíng tóng
tíng suì
tíng chǎng
tíng tíng
tíng zi
tíng sāi
tíng hòu
tíng xiè
tíng sì
tíng tóng
tíng guǎn
tíng gāo
tíng hòu
tíng zhǔ
tíng hóu
tíng wǔ
mó zhàng
lù zhàng
lán zhàng
tà zhàng
sì zhàng
yǎn zhàng
chén zhàng
bì zhàng
bān zhàng
jǐn zhàng
nèi zhàng
bì zhàng
dī zhàng
bì zhàng
cán zhàng
bīng zhàng
yè zhàng
gài zhàng
mó zhàng
chán zhàng
dié zhàng
jiè zhàng
bǎo zhàng
lí zhàng
shān zhàng
ruǎn zhàng
wéi zhàng
fēng zhàng
huā zhàng
è zhàng
yán zhàng
zuì zhàng
jīn zhàng
wù zhàng
sù zhàng
yù zhàng
yuè zhàng
niè zhàng
yì zhàng
bǎn zhàng
lǐ zhàng
zhù zhàng
huà zhàng
dié zhàng
píng zhàng
tíng zhàng
chéng zhàng
bǐ zhàng
zhěn zhàng
gù zhàng
tíng zhàng
lián zhàng
bǎo zhàng
jiǎo zhàng
bǎi zhàng
bì zhàng
qíng zhàng
shǒu zhàng
hūn zhàng
bù zhàng
dī zhàng
lěi zhàng
bēi zhàng
bái zhàng
zhì zhàng
shí zhàng
rè zhàng
⒈ 亦作“亭鄣”。古代边塞要地设置的堡垒。
引《尉缭子·守权》:“凡守者,进不郭圉,退不亭障以御战,非善者也。”
《史记·大宛列传》:“於是酒泉列亭鄣至玉门矣。”
北周庾信《拟咏怀》诗:“萧条亭障远,悽愴风尘多。”
唐柳宗元《段太尉逸事状》:“宗元尝出入岐周、邠斄间,过真定,北上马岭,歷亭鄣堡戍。”
清吴伟业《赠辽左故人》诗:“桑麻亭障行人断,松杏山河战骨空。”
边塞险要处,筑墙置亭,使人看守,用以守御,称为「亭障」。
亭tíng(1)(名)本义:盖在路旁或花园里供人休息用的建筑物;大多有顶无墙:盖在路旁或花园里供人休息用的建筑物;大多有顶无墙(2)形状像亭子的小房子:书~|岗~。(3)适中;均匀:~午。
障读音:zhàng障zhàng(1)本义:(动)阻塞;遮挡:(动)阻塞;遮挡(2)(名)用来遮挡的东西:屏~。