yuè qīng
zhǎng qīng
gōng qīng
bǎo qīng
dà qīng
lè qīng
qiū qīng
kē qīng
liè qīng
gū qīng
sū qīng
xún qīng
zhòng qīng
mò qīng
nèi qīng
qīng qīng
sān qīng
shàng qīng
shàng qīng
jīng qīng
qìng qīng
mǎ qīng
sì qīng
huái qīng
xuàn qīng
xuán qīng
zhū qīng
liù qīng
ài qīng
shuì qīng
jiǔ qīng
míng qīng
jīng qīng
yù qīng
jù qīng
guì qīng
kè qīng
zhèng qīng
xià qīng
fāng qīng
mìng qīng
chūn qīng
jù qīng
huā qīng
cì qīng
yà qīng
shì qīng
lěng qīng
shǎo qīng
guǐ qīng
jiǒng qīng
xiān qīng
jiè qīng
guó qīng
dōng qīng
qī qīng
chǐ qīng
cái qīng
zhōng qīng
xián qīng
zōng qīng
xìng qīng
èr qīng
jí qīng
cān qīng
jì qīng
gōng qīng
lǜ qīng
⒈ 即荀况。战国赵人,世称荀卿。汉时谓之孙卿。曾在齐,游学稷下,三为祭酒。去齐至楚,春申君任以兰陵令。晚年专事著述,终老兰陵。学宗儒术而言性恶,谓须恃礼义以矫其枉,乃得从善。 战国末著名政治家韩非、李斯,曾师事其门。经学辞赋,对后世殊多影响。今传《荀子》十二卷三十二篇。
引《史记·孟子荀卿列传》:“荀卿,赵人,年五十始来游学於齐 …… 齐襄王时而荀卿最为老师。”
司马贞索隐:“名况,卿者,时人相尊而号为卿也。仕齐为祭酒,仕楚为兰陵令。后亦谓之孙卿者,避宣帝讳也。”
战国时赵人荀况。参见「荀况」条。
荀xún(名)姓。
卿读音:qīng卿qīng(1)(名)古时高级官员:~相。(2)(名)古时君称臣。(3)(名)古时夫妻或好朋友之间表示亲爱的称呼。(4)(名)(Qīnɡ)姓。