jí xià
jí tǔ
jí yuàn
jí luó
jí liè
jí hóu
jí xīn
jí yì
jí jīn
jí zhóu
jí jí
jí dì
jí qīng
jí chǎng
jí cóng
jí màn
jí tū
jí hù
jí lún
jí bǐ
jí mén
jí jù
jí sì
jí cí
jí chái
jí shǔ
jí chéng
jí qín
jí zhēn
jí huán
jí hóu
jí chǔ
jí shí
jí pén
jí shǒu
jí jīng
jí jiàn
jí zhēn
jí shǐ
jí lí
jí jiǎn
jí qiáng
jí kē
jí lín
jí sè
jí zǐ
jí duān
jí wéi
jí gōu
jí jiāng
jí chǎng
jí fān
jí bà
jí cì
jí huái
liù qīng
fāng qīng
mìng qīng
lè qīng
zhèng qīng
huā qīng
jiǒng qīng
nèi qīng
bǎo qīng
chǐ qīng
cān qīng
xún qīng
míng qīng
qīng qīng
xìng qīng
gū qīng
jù qīng
xuàn qīng
cái qīng
sū qīng
gōng qīng
jù qīng
dà qīng
xián qīng
liè qīng
ài qīng
èr qīng
jí qīng
jiè qīng
jīng qīng
yuè qīng
guǐ qīng
xià qīng
mǎ qīng
yù qīng
jiǔ qīng
xiān qīng
kè qīng
qī qīng
yà qīng
qìng qīng
sān qīng
guì qīng
lěng qīng
chūn qīng
zhū qīng
jīng qīng
guó qīng
lǜ qīng
zhòng qīng
shàng qīng
huái qīng
shǎo qīng
kē qīng
shuì qīng
gōng qīng
xuán qīng
zhǎng qīng
jì qīng
shì qīng
dōng qīng
zōng qīng
qiū qīng
zhōng qīng
sì qīng
mò qīng
shàng qīng
cì qīng
⒈ 古代九卿的统称。 唐以后专称大理寺卿。 宋王谠《唐语林·补遗四》:“凡言九寺,皆曰棘卿。 《周礼》:‘三槐九棘。’槐者,怀也。上佐天子,怀来四夷。棘者,言其赤心以奉其君,皆三公九卿之任也。
引唐世惟大理得言棘卿,他寺则否。”
宋洪迈《容斋四笔·官称别名》:“唐人好以它名标榜官称……司农为走卿,大理为棘卿。”
棘jí(1)(名)酸枣树,落叶灌木。有刺,果小味酸。种子供药用,治神经衰弱等。树可作嫁接大枣树的砧木。(2)带刺草木的通称。 (3)刺;扎
卿读音:qīng卿qīng(1)(名)古时高级官员:~相。(2)(名)古时君称臣。(3)(名)古时夫妻或好朋友之间表示亲爱的称呼。(4)(名)(Qīnɡ)姓。