jīng ruǎn
jīng qīng
jīng mǎng
jīng gé
jīng shū
jīng bì
jīng zǐ
jīng jī
jīng shī
jīng tái
jīng gōng
jīng chái
jīng kǔ
jīng cén
jīng pǔ
jīng mén
jīng tú
jīng lí
jīng jiū
jīng fēi
jīng gē
jīng èr
jīng wáng
jīng zhēn
jīng yáng
jīng huā
jīng jiāng
jīng cì
jīng táo
jīng wèi
jīng pú
jīng fēi
jīng yì
jīng tiáo
jīng hóng
jīng hé
jīng rén
jīng hè
jīng zǐ
jīng xīn
jīng jī
jīng wū
jīng zhōu
jīng bù
jīng kē
jīng guó
jīng xiǎo
jīng chǔ
jīng jī
jīng bǎo
jīng lán
jīng fù
jīng zhū
jīng yù
jīng zhī
jīng niè
jīng qǐng
jīng guān
jīng shān
jīng shì
jīng niú
jīng yàn
jīng fán
jīng wú
jīng gāo
jīng chāi
jīng kuí
jīng jiè
jīng mán
jīng mù
jīng guān
jīng qǐ
jīng nán
jīng jí
jīng zhēn
jīng qī
jīng lán
liù qīng
qīng qīng
qìng qīng
chǐ qīng
cì qīng
lǜ qīng
dōng qīng
zhǎng qīng
jì qīng
jīng qīng
jí qīng
zōng qīng
gū qīng
zhū qīng
xuán qīng
fāng qīng
jiǔ qīng
shàng qīng
huā qīng
yù qīng
kē qīng
cái qīng
gōng qīng
yuè qīng
nèi qīng
liè qīng
sì qīng
xiān qīng
xuàn qīng
chūn qīng
lěng qīng
shuì qīng
mǎ qīng
xián qīng
yà qīng
ài qīng
zhòng qīng
mìng qīng
kè qīng
guǐ qīng
xìng qīng
lè qīng
zhōng qīng
guì qīng
míng qīng
xià qīng
sān qīng
bǎo qīng
cān qīng
èr qīng
qī qīng
mò qīng
huái qīng
shàng qīng
jù qīng
shǎo qīng
zhèng qīng
jiǒng qīng
shì qīng
guó qīng
gōng qīng
dà qīng
qiū qīng
jiè qīng
jīng qīng
jù qīng
sū qīng
xún qīng
⒈ 即荆轲。
引《史记·刺客列传》:“荆軻者, 卫人也……之燕,燕人谓之荆卿。”
晋葛洪《抱朴子·嘉遯》:“聂政感惠而屠葅, 荆卿絶臏以报燕。”
北周庾信《咏怀》之十:“李陵从此去, 荆卿不復还。”
宋陆游《东屯高斋记》:“嗟乎,辞之悲乃至是乎! 荆卿之歌, 阮嗣宗之哭,不加於此矣。”
清黄鷟来《赠陈省斋》诗之四:“荆卿适秦时,白虹贯阳精。”
⒉ 指行险之人。
引梁启超《上粤督李傅相书》:“公试一自思,即尽其全力为若曹作荆卿,於公何利焉?”
荆jīng(1)(名)落叶灌木;叶子有长柄;掌状分裂;花小;蓝紫色。枝条可用来编筐篮。(2)(名)(Jīnɡ)姓。
卿读音:qīng卿qīng(1)(名)古时高级官员:~相。(2)(名)古时君称臣。(3)(名)古时夫妻或好朋友之间表示亲爱的称呼。(4)(名)(Qīnɡ)姓。