zōng huáng
zōng jiā
zōng shèng
zōng mǔ
zōng mén
zōng shī
zōng zú
zōng shī
zōng shì
zōng bīng
zōng zhǐ
zōng lèi
zōng qī
zōng xué
zōng shì
zōng tiāo
zōng fǎ
zōng zhèng
zōng háo
zōng guī
zōng méng
zōng guān
zōng yīn
zōng fān
zōng shí
zōng fù
zōng lù
zōng zhǔ
zōng sūn
zōng yuán
zōng bó
zōng zhàng
zōng jìng
zōng shè
zōng zhí
zōng cháng
zōng zhī
zōng qì
zōng cóng
zōng nǚ
zōng jiàng
zōng zhǐ
zōng lǐ
zōng juàn
zōng gǔn
zōng běn
zōng líng
zōng zhèng
zōng lǚ
zōng jī
zōng guàn
zōng zhù
zōng qīng
zōng cí
zōng guó
zōng jiào
zōng yà
zōng shú
zōng shàng
zōng yí
zōng xiàng
zōng zǔ
zōng jí
zōng niè
zōng pǔ
zōng miào
zōng rén
zōng dì
zōng gàn
zōng lǎo
zōng yīn
zōng sì
zōng shì
zōng chéng
zōng pài
zōng huì
zōng jì
shuì qīng
bǎo qīng
sān qīng
xià qīng
mǎ qīng
lěng qīng
yà qīng
qìng qīng
xiān qīng
mìng qīng
xián qīng
xuàn qīng
cì qīng
jīng qīng
zhū qīng
chūn qīng
zhòng qīng
guǐ qīng
xuán qīng
huā qīng
zhōng qīng
èr qīng
zhèng qīng
qiū qīng
mò qīng
shàng qīng
yù qīng
xún qīng
zhǎng qīng
huái qīng
jiè qīng
shàng qīng
gū qīng
ài qīng
jù qīng
shǎo qīng
liè qīng
gōng qīng
cái qīng
qīng qīng
zōng qīng
fāng qīng
dōng qīng
kē qīng
jù qīng
guó qīng
lǜ qīng
chǐ qīng
gōng qīng
jì qīng
jiǔ qīng
jiǒng qīng
guì qīng
yuè qīng
xìng qīng
qī qīng
jīng qīng
míng qīng
jí qīng
cān qīng
dà qīng
sū qīng
liù qīng
kè qīng
lè qīng
shì qīng
sì qīng
nèi qīng
与国君同宗之大臣。
宗正寺卿的省称。
泛称朝廷中掌礼仪、.祭祀、宗庙之长官。
⒈ 与国君同宗之大臣。
引《左传·成公十四年》:“是先君宗卿之嗣也,大国又以为请,不许,将亡。虽恶之,不犹愈于亡乎?君其忍之!安民而宥宗卿,不亦可乎?”
杜预注:“同姓之卿。”
《左传·襄公二十九年》:“吾子为鲁宗卿,而任其大政,不慎举,何以堪之?”
⒉ 宗正寺卿的省称。
引唐杜甫《别李义》诗:“丈人领宗卿,肃睦古制敦。”
仇兆鳌注:“《唐书》:宗正寺卿一人,从三品,掌天子族亲属籍,以辨昭穆。”
⒊ 泛称朝廷中掌礼仪、祭祀、宗庙之长官。
引南朝梁陆倕《为王光禄转太常让表》:“故拜命无辞,受爵不让,况宗卿清重,歷选所难。”
宋苏轼《谢除两职守礼部尚书表》:“备员西学,已愧空疎;易职东班,尤惊忝冒。遂领宗卿之事,併为儒者之荣。”
宗zōng(1)(名)祖宗:列祖列~。(2)(名)家族;同一家族:~庙|~室|~弟|~兄|~族。(3)(名)宗派;派别:正~|~派主义。(4)(名)宗旨:开~明义|万变不离其~。(5)(动)在学术或文艺上效法:他的唱工~的是梅派。(6)(名)为众人所师法的人物:文~。(7)(量)一~心事|一~大案。(8)姓。
卿读音:qīng卿qīng(1)(名)古时高级官员:~相。(2)(名)古时君称臣。(3)(名)古时夫妻或好朋友之间表示亲爱的称呼。(4)(名)(Qīnɡ)姓。