yà tái
yà dōng
yà shèng
yà pǐ
yà gū
yà dāng
yà suì
yà fēi
yà sì
yà xià
yà pái
yà lǚ
yà shuài
yà xíng
yà kē
yà zhōu
yà jǔ
yà qīng
yà jì
yà cì
yà pó
yà kuí
yà yǐn
yà fàn
yà má
yà pán
yà sài
yà hǎi
yà yuán
yà mén
yà gāng
yà fù
yà zhù
mǎ qīng
shǎo qīng
qiū qīng
cái qīng
jiǒng qīng
èr qīng
xián qīng
sān qīng
qìng qīng
lè qīng
jì qīng
yù qīng
xuán qīng
chūn qīng
liè qīng
gū qīng
qīng qīng
zhòng qīng
jù qīng
xiān qīng
qī qīng
mò qīng
shàng qīng
mìng qīng
shuì qīng
guì qīng
shì qīng
jù qīng
cì qīng
xún qīng
dà qīng
lǜ qīng
jīng qīng
zhèng qīng
yà qīng
guó qīng
ài qīng
shàng qīng
kè qīng
gōng qīng
sì qīng
huā qīng
zhū qīng
lěng qīng
nèi qīng
fāng qīng
bǎo qīng
huái qīng
xìng qīng
cān qīng
gōng qīng
míng qīng
zhōng qīng
guǐ qīng
xià qīng
liù qīng
yuè qīng
jiǔ qīng
xuàn qīng
dōng qīng
kē qīng
zhǎng qīng
sū qīng
jīng qīng
jiè qīng
jí qīng
zōng qīng
chǐ qīng
⒈ 周制,卿分上、中、下三级,次者为中卿,又称亚卿。
引《左传·文公六年》:“先君是以爱其子而仕诸秦,为亚卿焉。”
《史记·乐毅列传》:“乐毅辞让,遂委质为臣, 燕昭王以为亚卿。”
⒉ 唐以后太常寺等官署少卿的别称。
引唐韩愈《赠太傅董公行状》:“公讳晋 ……迁祕书少监,歷太府、太常二寺亚卿。”
明于谦《寄内》诗:“班资忝亚卿,巡抚歷边徼。”
职官名:(1) 卿之位次于正卿者。《左传.文公六年》:「先君是以爱其子而仕诸秦,为亚卿焉。」(2) 唐代以后太常寺等官署的少卿。唐.韩愈〈上柱国陇西郡开国公赠太傅董公行状〉:「迁秘书少监,历太府太常二寺亚卿。」
亚yà(1)(形)较差。(2)(形)次一等:~军。(3)(形)原子价较低的;酸根或化合物中少含一个氢原子或氧原子的:硫酸~铁(FeSO4)。亚yà(名)指亚洲:东~|西~|南~|东南~。
卿读音:qīng卿qīng(1)(名)古时高级官员:~相。(2)(名)古时君称臣。(3)(名)古时夫妻或好朋友之间表示亲爱的称呼。(4)(名)(Qīnɡ)姓。