shāng fèn
shāng ròu
shāng jǔ
shāng jīn
shang chì
shāng shēn
shāng jiǔ
shāng lí
shāng pò
shāng hao
shāng fá
shāng cǎn
shāng ōu
shāng wáng
shāng yǔn
shāng mào
shāng bēi
shāng cuì
shāng rén
shāng shí
shāng gǎn
shāng hé
shāng cuī
shāng qiū
shāng lín
shāng cè
shāng cán
shāng mìng
shāng jiē
shāng fèi
shāng liǎn
shāng duò
shāng bān
shāng lián
shāng kē
shāng xìng
shāng wèi
shāng chōng
shāng āi
shāng bā
shāng huǐ
shāng fàn
shāng fú
shāng kǔ
shāng juě
shāng chuàng
shāng yí
shāng yí
shāng tòng
shāng shì
shāng dān
shāng hào
shāng xīn
shāng dòng
shāng yuán
shāng yào
shāng mù
shāng jiā
shāng qíng
shāng niǎo
shāng wèi
shāng jǐn
shāng fù
shāng wéi
shāng huǐ
shāng hán
shāng bài
shāng zhǐ
shāng shí
shāng bīng
shāng xù
shāng huài
shāng chuàng
shāng shì
shāng shǔ
shāng bié
shāng yōu
shāng gōng
shāng guāi
shāng hén
shāng lián
shāng qì
shāng mù
shāng kū
shāng chūn
shāng hé
shāng hài
shāng huà
shāng mǐn
shāng sǔn
shāng shé
shāng qì
shāng bāo
shāng shén
shāng chù
shāng chǔ
shāng cí
shāng fēng
shāng shì
shāng kǒu
shāng kēi
shāng chǎn
shāng cuò
shāng dǐ
shāng luàn
shāng huái
shāng qín
shāng hún
shāng xiàn
shāng dào
shāng tòng
shāng xiè
shāng rè
shāng sú
伤痍shāngyí
(1) 受刀兵hAo86.的创伤
英knife wound⒈ 亦作“伤夷”。
⒉ 创伤。多喻指疾苦。
引《史记·刘敬叔孙通列传》:“哭泣之声未絶,伤痍者未起。”
伤痍,《汉书·娄敬传》作“伤夷”。 颜师古注:“夷,创也,音痍。”
《后汉书·庞参传》:“陛下愍百姓之伤痍,哀黎元之失业。”
《明史·范济传》:“边塞絶伤痍之苦,閭里絶呻吟之声。”
郭沫若《落叶》:“这使他的精神便受了莫大的伤痍了。”
⒊ 指受创伤或被挫伤。
引《新唐书·李愬传》:“愬以其军初伤夷,士气未完,乃不为斥候部伍。”
《新唐书·李愬传》:“士伤夷病疾,亲为营护。”
受刀刃创伤。
伤shāng(1)(动)人体或其他物体受到的损害:内~|虫~。(2)(动)伤害:出口~人|~感情。(3)(动)悲伤:忧~|哀~。(4)(动)因过度而感到厌烦(多指饮食):吃糖吃~了。(5)(动)妨碍:无~大体。
痍读音:yí痍yí(名)伤;创伤:疮~满目的旧中国一去不复返。