fèn rán
fèn jí
fèn kuì
fèn fā
fèn mǎn
fèn jǔ
fèn tàn
fèn liè
fèn xùn
fèn fèn
fèn yuàn
fèn jī
fèn shì
fèn jí
fèn mèn
fèn yù
fèn yì
fèn jié
fèn huì
fèn xīng
fèn jué
fèn yì
fèn qì
fèn huǒ
fèn zhà
fèn yùn
fèn yuān
fèn kuì
fèn qiē
fèn kài
fèn duì
fèn yíng
fèn fèn
fèn kǎi
fèn yì
fèn tāo
fèn yǒng
fèn báo
fèn zhēng
fèn kuì
fèn wǎn
fèn gé
fèn hèn
fèn mèn
fèn chǐ
fèn fěi
fèn fú
fèn shèng
fèn xīn
fèn bīng
fèn dú
fèn yǒng
fèn nù
fèn jī
fèn yì
fèn nǎo
fèn hàn
fèn lì
fèn wáng
fèn tòng
fèn kuì
fèn qǐ
chēng tàn
yuàn tàn
bāo tàn
jiā tàn
huān tàn
xiào tàn
yù tàn
gē tàn
yù tàn
tūn tàn
mù tàn
dàn tàn
mǐn tàn
kuì tàn
mò tàn
shǎng tàn
kǎi tàn
gǎn tàn
qīn tàn
kǎi tàn
kài tàn
chà tàn
sòng tàn
jīng tàn
xī tàn
xū tàn
dào tàn
xīng tàn
jiǎng tàn
cán tàn
cēng tàn
yì tàn
guài tàn
āi tàn
jīn tàn
lǜ tàn
kǎi tàn
gù tàn
yōu tàn
zàn tàn
hài tàn
kuì tàn
mèn tàn
sān tàn
léi tàn
mián tàn
tòng tàn
zhà tàn
hán tàn
hào tàn
xuàn tàn
qiē tàn
jiē tàn
xīn tàn
yǒng tàn
ào tàn
fèn tàn
cháng tàn
bēi tàn
chóu tàn
kě tàn
kuā tàn
zhěn tàn
huǐ tàn
chàng tàn
jué tàn
⒈ 愤慨叹息。
引汉荀悦《汉纪·哀帝纪下》:“是乃仲尼所以愤叹‘予欲无言’也。”
三国魏嵇康《幽愤诗》:“嗈嗈鸣雁,奋翼北游,顺时而动,得意忘忧,嗟我愤叹,曾莫能儔。”
宋苏轼《<王定国诗集>叙》:“幽忧愤叹之作,盖亦有之矣。”
清唐孙华《闻毁明逆阉魏忠贤墓》诗:“过者皆愤叹,恨不纵斧斨。”
鲁迅《书信集·致郑振铎》:“昔读宋明末野史,尝时时掷书愤叹,而不料竟亲身遇之也,呜呼!”
愤fèn(动)因为不满意而感情激动;发怒:~然|~愤|~激。
叹读音:tàn叹(1)(动)本义:叹息。(2)(动)吟哦:咏~。(3)(动)发出赞美的声音:赞~。