tián jìng
tián dàng
tián mò
tián mǐn
tián jì
tián yí
tián ān
tián jiǎn
tián yù
tián hé
tián dàn
tián mù
tián yǎ
tián shì
tián ér
tián mò
tián yǎng
tián rú
tián rán
tián kuàng
tián dàn
tián cuì
tián hū
tián dàn
tián bō
tián yì
tián mì
tián dàn
tián yú
tián lán
tián lè
tián chōng
tián chàng
tián xī
tián duò
tián bēi
tián jiǔ
tián xū
tián huō
gū kuàng
yí kuàng
liáo kuàng
fàng kuàng
jiǎn kuàng
yuān kuàng
tōng kuàng
kuí kuàng
xiù kuàng
hóng kuàng
yá kuàng
kōng kuàng
liáng kuàng
yōu kuàng
wú kuàng
dài kuàng
jiǔ kuàng
hóng kuàng
yān kuàng
fèi kuàng
níng kuàng
xióng kuàng
xī kuàng
hóng kuàng
gǔ kuàng
háo kuàng
pín kuàng
chōng kuàng
chí kuàng
shī kuàng
yě kuàng
wú kuàng
chāo kuàng
qīng kuàng
xuán kuàng
yí kuàng
guān kuàng
yuǎn kuàng
xiá kuàng
xián kuàng
chóng kuàng
hào kuàng
zǔ kuàng
zhào kuàng
yōu kuàng
zhāo kuàng
qù kuàng
qīng kuàng
liáo kuàng
huá kuàng
yīn kuàng
píng kuàng
kuí kuàng
fēng kuàng
xū kuàng
hóng kuàng
xiǎn kuàng
tián kuàng
xiǎo kuàng
kuān kuàng
huī kuàng
gāo kuàng
kāi kuàng
míng kuàng
mí kuàng
jiǒng kuàng
xiāo kuàng
shū kuàng
cū kuàng
lí kuàng
zhēn kuàng
xuān kuàng
yuàn kuàng
⒈ 淡泊旷达。
引晋张华《答何劭》诗之一:“恬旷苦不足,烦促每有餘。”
唐白居易《昭国闲居》诗:“平生尚恬旷,老大宜安适。”
宋曾巩《移守江西先寄潘延之节推》诗:“子遗万事遂恬旷,我繫一官常侷促。”
清钮琇《觚賸续编·月涵》:“吴兴董説字若雨,华阀懿孙,才情恬旷。”
恬tián(1)(形)〈书〉安静。(2)(形)〈书〉满不在乎、坦然。
旷读音:kuàng旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。