ér tóng
ér kè
ér yǔ
ér shì
ér qiào
ér bài
ér mǔ
ér fú
ér fū
ér bǎn
ér gē
ér zi
ér hái
ér jù
ér huà
ér fù
ér mǎ
ér huà
ér kē
ér xī
ér xì
ér chù
ér xù
ér nán
ér shù
ér nǚ
ér sūn
ér láng
ér nóng
ér tí
ér bèi
ér cáo
ér xù
ér chǐ
ér xí
ér qiè
ér shí
ér jiā
ér huáng
rán sūn
yóu sūn
lóng sūn
tāng sūn
ěr sūn
chóng sūn
móu sūn
réng sūn
mò sūn
tóng sūn
cóng sūn
wáng sūn
huáng sūn
shì sūn
biē sūn
āi sūn
shù sūn
xuán sūn
yuán sūn
réng sūn
zhǒng sūn
liáng sūn
xì sūn
tài sūn
shén sūn
wáng sūn
mí sūn
lín sūn
shēng sūn
nòng sūn
sì sūn
nāo sūn
dí sūn
xiào sūn
tóng sūn
kūn sūn
fán sūn
tú sūn
zōng sūn
nǚ sūn
zāng sūn
cí sūn
mù sūn
zhuān sūn
yìn sūn
shì sūn
yǔ sūn
féng sūn
huáng sūn
lái sūn
wén sūn
shì sūn
yě sūn
zǐ sūn
yú sūn
yáng sūn
yā sūn
guī sūn
dào sūn
kūn sūn
hú sūn
zhū sūn
jiǎ sūn
zhǎng sūn
zhì sūn
chéng sūn
bù sūn
ér sūn
wén sūn
niè sūn
gōng sūn
dì sūn
zēng sūn
cáo sūn
tiān sūn
jiā sūn
yí sūn
lǐ sūn
gōng sūn
zǔ sūn
儿孙érsūn
(1) 儿子和孙子
英children and grandchildren(2) 泛指后代
英descendants⒈ 子孙。亦泛指后代。
引北齐颜之推《颜氏家训·音辞》:“非唯音韵舛错,亦使其儿孙避讳纷紜矣。”
唐杜甫《后出塞》诗之五:“恶名幸脱免,穷老无儿孙。”
清孙枝蔚《蒿里曲》:“不然亦得归乡里,儿孙拜墓牲肴丰。”
曹禺《北京人》第二幕:“曾皓 :‘不,我睡不着。老了,儿孙不肖,一个人真可怜,半夜连一个侍候我的人都没有。’”
后代,即子孙。
儿ér(1)(名)小孩子:小~。(2)(名)男孩子:~子。(3)(名)年轻的人(多指青年男子):健~。(4)(助)词尾:火~。儿ní(1)(名)周朝国名;在今山东滕县东南。(2)(名)姓。同“倪”。
孙读音:sūn,xùn[ sūn ]1. 儿子的儿子:孙子。孙女。
2. 跟孙子同辈的亲属:外孙。侄孙(侄儿的子女)。
3. 孙子以后的各代:曾(zēng )孙(孙子的子女)。玄孙(曾孙的子女)。子孙(儿子和孙子,泛指后代)。王孙(贵族的子孙后代)。
4. 植物再生成孳生的:孙竹(竹的枝根末端所生的竹)。
5. 姓。