xuān chuán
xuān téng
xuān rǎo
xuān cí
xuān dòu
xuān tián
xuān náo
xuān sù
xuān huá
xuān huī
xuān xuān
xuān zhēng
xuān hài
xuān tiān
xuān dòng
xuān ràng
xuān qiū
xuān tà
xuān náo
xuān zá
xuān hū
xuān rǎng
xuān fēn
xuān yōng
xuān yú
xuān áo
xuān yì
xuān kuì
xuān yán
xuān huán
xuān fán
xuān zào
xuān mà
xuān gòu
xuān xiāo
xuān luàn
xuān xiào
xuān jiū
xuān fú
xuān nào
xuān jǐ
xuān bèi
xuān bō
xuān fèi
xuān tà
xuān hè
xuān bó
xuān yán
xuān rán
xuān xiào
xuān huān
xuān huá
xuān bàng
xuān yǐn
xuān shēng
xuān tóu
xuān xiǎng
xuān cǎo
xuān hōng
xuān fèn
xuān hōng
xuān náo
xuān chēn
xuān chán
xuān jìng
xuān tián
⒈ 形容声音喧闹。
引南朝梁何逊《学古赠丘永嘉征还》诗:“结客葱河返,喧喧动四隣。”
宋柳永《戚氏》词:“正蝉吟败叶,蛩响衰草,相应喧喧。”
清曹寅《不寐》诗:“鞭箠杂缘扑,中夜声喧喧。”
⒉ 形容扰攘纷杂。
引《晋书·张方传》:“军人喧喧,无復留意。”
唐张鷟《朝野佥载》卷一:“是以选人冗冗,甚於羊羣;吏部喧喧,多於蚁聚。”
宋曾巩《明妃曲》之一:“喧喧杂虏方满眼,皎皎丹心欲语谁。”
清孙枝蔚《观新人车》诗:“行路何喧喧,云避新人车。”
⒊ 犹赫赫。
引宋王禹偁《送进士郝太冲序》:“洎予受知春卿,荐以甲科,喧喧我名,雷奋人耳。”
形容声音大而混杂。 南朝陈徐陵《长安道》诗:“諠諠拥车骑,非但执金吾。”
唐沉佺期《李舍人山园送庞邵》诗:“符传有光辉,諠諠出帝畿。”
元吴莱《新开河口同方养心望东岳》诗:“尝思一举小天下,俯视人世争諠諠。”