xuān hū
xuān xiǎng
xuān yú
xuān xiào
xuān huá
xuān náo
xuān tà
xuān yán
xuān qiū
xuān hè
xuān hài
xuān bàng
xuān tián
xuān tóu
xuān luàn
xuān sù
xuān fèi
xuān nào
xuān cí
xuān bó
xuān fán
xuān yán
xuān chuán
xuān huān
xuān mà
xuān náo
xuān shēng
xuān yǐn
xuān fú
xuān huá
xuān jǐ
xuān jiū
xuān huán
xuān hōng
xuān náo
xuān dòu
xuān chán
xuān téng
xuān jìng
xuān yōng
xuān yì
xuān kuì
xuān rán
xuān rǎo
xuān gòu
xuān áo
xuān hōng
xuān ràng
xuān bō
xuān tiān
xuān chēn
xuān dòng
xuān fèn
xuān zá
xuān bèi
xuān cǎo
xuān xuān
xuān fēn
xuān xiào
xuān zhēng
xuān tián
xuān zào
xuān rǎng
xuān tà
xuān huī
xuān xiāo
⒈ 亦作“喧填”。亦作“喧嗔”。喧哗,热闹。
引唐杜甫《盐井》诗:“君子慎止足,小人苦喧闐。”
宋苏轼《竹枝歌》:“水滨击鼓何喧闐,相将扣水求屈原。”
《警世通言·金明池吴清逢爱爱》:“即今清明时候, 金明池上,士女喧闐,游人如蚁。”
清张岱《陶庵梦忆·金山夜戏》:“锣鼓喧填,一寺人皆起看。”
一本作“喧嗔”。 清黄景仁《入市》诗:“喧填騶从除道来,呼声直欲缘云上。”
李大钊《上海的童工问题》:“有些小孩子,在喧阗的机器声中,被放在摇篮中,或睡或醒。”
喧哗拥挤。 唐陆乔引沉青箱《过台城感旧》诗:“繁华今寂寞,朝市昔諠闐。”
清采蘅子《虫鸣漫录》卷二:“凡新婚者,却扇之夕,亲朋杂沓,呼笑諠闐,谓之闹房。”
形容声音大得震天。清.王鹏运〈沁园春.词汝来前〉词:「长安陌,听喧阗箫鼓,良夜何其?」《红楼梦.第五三回》:「一夜人声嘈杂,语笑喧阗,爆竹起火络绎不绝。」也作「喧天」。