cū sú
cū zhì
cū gàng
cū màn
cū la
cū chǒu
cū wán
cū kě
cū lǔ
cū lǔ
cū xì
cū xīn
cū shǐ
cū tōng
cū hū
cū qiáng
cū qiǎn
cū lǚ
cū jiǔ
cū jǐn
cū yǔ
cū lüè
cū shí
cū è
cū xì
cū měng
cū lǔ
cū kuī
cū mǎng
cū xiǎn
cū shū
cū gōng
cū lú
cū lì
cū liáng
cū dàn
cū huà
cū cū
cū lì
cū kuáng
cū bù
cū lòu
cū ní
cū zhuàng
cū zòng
cū shā
cū guǎng
cū liè
cū háo
cū zēng
cū fǎng
cū zhòng
cū kāng
cū lì
cū yì
cū zhì
cū bǐ
cū wǎn
cū zhuó
cū huì
cū yě
cū shū
cū sòng
cū lì
cū bèn
cū rén
cū bào
cū zá
cū fàn
cū shi
cū guān
cū táng
cū huó
cū dà
cū ēn
cū kuàng
cū cái
cū jì
cū hàn
cū sè
cū tuǐ
cū yào
cū ān
cū shā
cū zhì
cū cí
cū hàn
cū shí
cū miù
cū máo
cū hāng
cū shuài
cū fàng
cū jǔ
cū lùn
cū dìng
cū luò
cū chá
cū zhuō
cū cāo
cū shí
cū dàn
yì shū
bǐ shū
dān shū
yì shū
jiào shū
jǔ shū
chuán shū
mì shū
hóng shū
jì shū
kuò shū
yuè shū
sōu shū
sōu shū
kǎi shū
jī shū
cǎo shū
guì shū
jué shū
zhuō shū
cū shū
jiàn shū
fú shū
fū shū
kōng shū
kǒng shū
shēng shū
qú shū
jiān shū
biàn shū
xiān shū
kuàng shū
shū shū
jiǎn shū
tíng shū
cū shū
cuì shū
kuáng shū
yù shū
xíng shū
cūn shū
chǐ shū
shǒu shū
huāng shū
lùn shū
qǐ shū
qú shū
liè shū
quán shū
cū shū
fū shū
chì shū
xiōng shū
fù shū
bié shū
qīn shū
biǎo shū
jiàn shū
sēn shū
liǎng shū
àn shū
diāo shū
huī shū
kuān shū
jiāo shū
xī shū
gāng shū
pá shū
juān shū
lù shū
wán shū
qīng shū
gù shū
lóng shū
dào shū
lián shū
bǎi shū
èr shū
fēng shū
qīng shū
fēn shū
fēng shū
pī shū
yū shū
nǐ shū
qiān shū
guàn shū
guāi shū
xiāo shū
bǐ shū
sòng shū
shàng shū
tí shū
guǒ shū
láng shū
bì shū
diāo shū
kàng shū
xiāo shū
zì shū
jù shū
fú shū
jì shū
疏略;不精细。
粗俗;粗率。
亦作:粗疎⒈ 疏略;不精细。
引《古今小说·杨思温燕山逢故人》:“老儿禀性躁暴,举止粗疏,全不采人。”
清洪昇《长生殿·复召》:“悔杀咱一剗儿粗疏,不解他十分的娇殢。”
鲁迅《<且介亭杂文二集>后记》:“语意之间好像笑着他们的粗疏。”
心性疏略而不注意琐事。
粗cū(1)(形)粗大:这棵树很~。(2)(形)不精细、毛糙:~心。(3)(形)鲁莽:~暴。(4)(形)略微:~具规模。(5)(形)颗粒大:~沙。(6)(形)声音大而低:~门大噪。
疏读音:shū疏shū(1)本义:(动)清除阻塞使通畅;疏通:(动)清除阻塞使通畅;疏通(2)(形)事物之间距离远;事物的部分之间空隙大:~林|~星。(3)(形)关系远;不亲近;不熟悉:~远|生~。(4)(动)疏忽:~于防范。(5)(形)空虚:志大才~。(6)(动)分散;使从密变稀:~散。(7)姓。(8)(名)封建时代臣下向君主分条陈述事情的文字;条陈:上~。(9)(名)古书的比“注”更详细的注解;“注”的注:《十三经注~》。