jìn tiē
jìn shēn
jìn shòu
jìn yè
jìn wáng
jìn shēng
jìn fēng
jìn gǔ
jìn zhí
jìn cí
jìn jù
jìn hào
jìn shù
jìn zhì
jìn jiàn
jìn shēn
jìn míng
jìn shèng
jìn jīng
jìn jiē
jìn jiē
jìn dǐng
jìn mù
jìn jí
jìn bāng
jìn nián
jìn shí
jìn jí
qiān dǐng
xīn dǐng
sān dǐng
hàn dǐng
rèn dǐng
xià dǐng
rǎn dǐng
liáng dǐng
wáng dǐng
yuán dǐng
huái dǐng
bǔ dǐng
wǔ dǐng
lú dǐng
chán dǐng
kǒng dǐng
pò dǐng
bǎo dǐng
pán dǐng
rán dǐng
wèi dǐng
kuāng dǐng
yí dǐng
zhuàn dǐng
zhí dǐng
zhōu dǐng
yán dǐng
yú dǐng
fù dǐng
fēn dǐng
yīn dǐng
wèn dǐng
lóng dǐng
zhé dǐng
hé dǐng
yīn dǐng
sī dǐng
shì dǐng
xǐ dǐng
hū dǐng
hú dǐng
xíng dǐng
míng dǐng
wén dǐng
tái dǐng
wǎ dǐng
xuán dǐng
huáng dǐng
zhōng dǐng
ná dǐng
láo dǐng
gān dǐng
fù dǐng
qiè dǐng
chóng dǐng
dān dǐng
niú dǐng
qiān dǐng
tiáo dǐng
fāng dǐng
yù dǐng
xià dǐng
shén dǐng
yào dǐng
fèi dǐng
shì dǐng
diàn dǐng
zhēn dǐng
jiǔ dǐng
hè dǐng
chán dǐng
gào dǐng
cuàn dǐng
xiū dǐng
jìn dǐng
shèng dǐng
liè dǐng
dìng dǐng
chán dǐng
jīn dǐng
guī dǐng
shí dǐng
shāng dǐng
páo dǐng
kuī dǐng
wèi dǐng
chán dǐng
gāng dǐng
guān dǐng
hóng dǐng
xuān dǐng
gàn dǐng
péi dǐng
lá dǐng
fén dǐng
xiǎng dǐng
yàn dǐng
chēng dǐng
鲁昭公二十九年,晋国大夫赵鞅和荀寅把前执政范宣子所制的刑法刻铸在鼎上,公之于众。后遂以“晋鼎”指代国法。
⒈ 鲁昭公二十九年, 晋国大夫赵鞅和荀寅把前执政范宣子所制的刑法刻铸在鼎上,公之于众。后遂以“晋鼎”指代国法。
引清陈梦雷《赠臬宪于公》诗:“臺衡需晋鼎,海宇佇回春。”
1.周朝国名(前11世纪中叶—前4世纪中叶)。在今山西、河北南部一带。被韩、赵、魏三家所灭。
2.朝代名。1.(265—316)。司马炎灭魏后建立。建都洛阳,国号晋,史称西晋。为匈奴人刘聪所灭。后司马睿在建康(今江苏南京)重建晋朝(317—420),史称东晋。为刘裕所灭。西晋、东晋合称两晋。2. 五代之一(936—946)。石敬瑭勾结契丹灭后唐建立。建都汴(今河南开封),国号晋,史称后晋。为契丹所灭。
3.山西的别称。
4.进;升:~见。~级。
鼎读音:dǐng鼎dǐng(1)(名)古代煮东西用的器物;三足两耳:钟~。(2)(副)正当、 正在:~盛。