jiǎ fù
jiǎ gǔ
jiǎ jiàng
jiǎ běn
jiǎ yì
jiǎ fù
jiǎ tiē
jiǎ wài
jiǎ dài
jiǎ tóng
jiǎ bǎn
jiǎ qiào
jiǎ zú
jiǎ chāi
jiǎ zuò
jiǎ zhuì
jiǎ mén
jiǎ dǐ
jiǎ liú
jiǎ jì
jiǎ zǐ
jiǎ mǎ
jiǎ zhàng
jiǎ cuò
jiǎ děng
jiǎ lì
jiǎ dùn
jiǎ dì
jiǎ huò
jiǎ lǚ
jiǎ yú
jiǎ dùn
jiǎ zhàng
jiǎ zhǎng
jiǎ shǒu
jiǎ guān
jiǎ sī
jiǎ yè
jiǎ bǎng
jiǎ fāng
jiǎ zhā
jiǎ rì
jiǎ zǐ
jiǎ mí
jiǎ guǐ
jiǎ wàn
jiǎ yè
jiǎ zhái
jiǎ chǎn
jiǎ zhòu
jiǎ xìng
jiǎ xiāng
jiǎ chóng
jiǎ gé
jiǎ bīng
jiǎ gēng
jiǎ quán
jiǎ dì
jiǎ wán
jiǎ zú
jiǎ mǐ
jiǎ shū
jiǎ yī
jiǎ shì
jiǎ sū
jiǎ shì
jiǎ shì
jiǎ wén
jiǎ rèn
jiǎ xiè
jiǎ hù
jiǎ chì
jiǎ chuáng
jiǎ tiě
jiǎ guǎn
jiǎ tú
jiǎ chē
jiǎ yǐ
jiǎ cháng
jiǎ yú
jiǎ kè
jiǎ tuō
jiǎ jǐ
jiǎ shè
jiǎ qiào
jiǎ kē
jiǎ chè
jiǎ zhá
jiǎ kǎi
jiǎ wǔ
jiǎ fēn
jiǎ lìng
jiǎ chóng
jiǎ zhèng
jiǎ lì
jiǎ tóu
jiǎ cì
jiǎ chuáng
jiǎ shuò
jiǎ jiān
jiǎ bīng
jiǎ kù
jiǎ qí
jiǎ zhàng
jiǎ nǔ
jiǎ wǔ
jiǎ bù
jiǎ dǎn
jiǎ chì
cháng fù
cái fù
nóng fù
rǒng fù
děng fù
píng fù
jǐng fù
gòng fù
bū fù
zhēng fù
jiǔ fù
zī fù
jī fù
shǔ fù
cí fù
máo fù
kǒu fù
bǐng fù
qiū fù
bǎi fù
guó fù
guān fù
dà fù
shī fù
què fù
kè fù
é fù
zhì fù
jiān fù
zhòng fù
gǔ fù
bō fù
biān fù
chūn fù
mài fù
xiū fù
yáo fù
jiǎ fù
zhǐ fù
tián fù
jūn fù
shū fù
wáng fù
yáo fù
bào fù
chē fù
gōng fù
kè fù
suàn fù
zū fù
qī fù
dīng fù
shì fù
cáo fù
cí fù
fēng fù
lùn fù
gòng fù
chá fù
sù fù
yú fù
gèng fù
dú fù
zhèng fù
zé fù
héng fù
guān fù
qīng fù
shàn fù
shuì fù
xiàn fù
gé fù
bāng fù
miǎn fù
cǎo fù
diào fù
yì fù
xiǎo fù
chōng fù
tiān fù
yú fù
fēng fù
cóng fù
rǒng fù
xiāng fù
juān fù
jūn fù
qiū fù
xiè fù
sān fù
pián fù
bié fù
jiǔ fù
shī fù
chǔ fù
dá fù
cái fù
mǎi fù
bì fù
sāo fù
xiū fù
jí fù
pái fù
zá fù
yáo fù
fú fù
bǐng fù
chēng fù
hàn fù
bì fù
péng fù
xī fù
⒈ 唐宋时称应试时所撰之赋为“甲赋”。
引唐皇甫湜《答李生第二书》:“既为甲赋矣,不得称不作声病文也。”
清周中孚《郑堂札记》卷一:“唐人称应试之赋为甲赋,盖因令甲所颁,故有此称。以别於居恆所作古赋。”
程千帆《唐代进士行卷与文学》七:“第一是古文作家应举时,虽然遵照功令,必须以时文--甲赋、律诗应试,却往往以古文行卷。”
甲jiǎ(1)(名)天干的第一位。参看〔干支〕。(2)(动)居第一位:~等|桂林山水~天下。(3)(名)(Jiǎ)姓。甲jiǎ(1)(名)爬行动物和节肢动物身上的硬壳:龟~。(2)(名)手指和脚趾上的角质硬壳:指~。(3)(名)围在人体或物体外面起保护作用的装备;用金属、皮革等制成:盔~|装~车。甲jiǎ(名)旧时的一种户口编制;参看〔保甲〕。
赋读音:fù赋fù(1)(动)(上对下)交给:~予。(2)(名)旧指田地税:田~|~税。(3)(名)我国古代文体;盛行于汉魏六朝;是韵文和散文的综合体。(4)(动)做(诗、词):~诗一首。