cí tǐ
cí yǒu
cí xué
cí zhǐ
cí jì
cí liú
cí xùn
cí rén
cí dié
cí zǎo
cí gé
cí pài
cí jià
cí hǎi
cí shì
cí zōng
cí wén
cí zuò
cí tú
cí xióng
cí tǒng
cí fēng
cí sè
cí chuán
cí jiàng
cí zhǐ
cí yīng
cí guǎn
cí yì
cí pǐn
cí tíng
cí fēng
cí sòng
cí kè
cí ér
cí fù
cí fǎ
cí kù
cí zhāng
cí gēn
cí mìng
cí pái
cí sù
cí gǔ
cí shǒu
cí tán
cí zhì
cí xíng
cí yì
cí xiàng
cí yǔ
cí qióng
cí yǎn
cí tí
cí jìn
cí huì
cí shuō
cí qióng
cí wěi
cí bǐ
cí guān
cí fǔ
cí mào
cí huáng
cí jìng
cí lín
cí méng
cí yùn
cí lǜ
cí shè
cí yú
cí jí
cí diǎn
cí qǔ
cí zhì
cí wèi
cí sù
cí mù
cí yì
cí zhǔ
cí shǒu
cí tiáo
cí zhuì
cí kē
cí yǎ
cí chén
cí zhá
cí cán
cí wéi
cí yuán
cí zǔ
cí zōng
cí yuán
cí yù
cí pǐ
cí cǎi
cí zhí
cí yīn
cí cǎi
cí xīn
cí cái
cí huà
cí yuē
cí fàn
cí lèi
cí fēng
cí jiān
cí jié
cí bó
cí tǔ
cí tóu
cí bō
cí diào
cí jiān
cí shǔ
cí tǒng
cí xù
cí biàn
cí yè
cí yì
cí yuán
cí zhàng
cí shì
cí yuàn
cí jù
cí yòu
cí xiān
cí è
cí àn
cí bǐng
cí chǎng
cí cáo
cí xìng
cí shǐ
cí huá
cí jiā
cí biàn
cí pǔ
cí hàn
cí qiāng
cí xiàng
cí chàn
cí yán
cí yuán
cí juàn
cí zhǐ
cí fèi
cí zhuàng
cí yè
cí guāi
cí míng
cí mén
cí yǐn
cí lǐ
cí lìng
cí xiàng
cí mó
cí zú
cí qì
rǒng fù
jūn fù
gèng fù
qiū fù
máo fù
diào fù
guān fù
gòng fù
kè fù
gōng fù
mài fù
biān fù
bū fù
yáo fù
cóng fù
jǐng fù
tián fù
hàn fù
dú fù
zū fù
shàn fù
xī fù
chá fù
bì fù
rǒng fù
juān fù
dīng fù
xiè fù
péng fù
zhèng fù
pián fù
sù fù
shī fù
bào fù
zhòng fù
cháng fù
zī fù
shì fù
yú fù
shū fù
yáo fù
chūn fù
bì fù
jiān fù
jiǔ fù
zá fù
yú fù
què fù
shǔ fù
bō fù
jiǎ fù
kǒu fù
shuì fù
jī fù
cí fù
é fù
fú fù
chē fù
qiū fù
xiū fù
chǔ fù
suàn fù
chōng fù
bǐng fù
fēng fù
jiǔ fù
cái fù
qīng fù
zhì fù
tiān fù
lùn fù
cí fù
píng fù
sāo fù
shī fù
wáng fù
yì fù
xiāng fù
zhǐ fù
jí fù
zé fù
dà fù
cǎo fù
jūn fù
qī fù
guān fù
gé fù
bāng fù
yáo fù
gòng fù
xiū fù
dá fù
miǎn fù
sān fù
xiǎo fù
pái fù
mǎi fù
gǔ fù
cáo fù
cái fù
bǎi fù
guó fù
héng fù
chēng fù
xiàn fù
bié fù
kè fù
děng fù
nóng fù
zhēng fù
fēng fù
bǐng fù
词赋cífù
(1) 词和赋的合称
英a type of classical Chinese writing⒈ 汉朝人集屈原等所作的赋称为楚辞,因此后人称赋体文学为“词赋”。后亦指词和赋。
引南朝梁刘勰《文心雕龙·辨骚》:“然其文辞丽雅,为词赋之宗。”
唐刘知几《史通·载文》:“且汉代词赋,虽云虚矫,自餘它文,大抵犹实。”
孙犁《澹定集·读作品记(五)》:“这是作家研究吸取了外国古典文学语言,特别是中国的词赋、小说、话本,以及民间演唱材料的结果。”
⒉ “词赋科”的省称。参见“词赋科”。
引《金史·选举志一》:“金设科皆因辽宋制,有词赋、经义、策试、律科、经童之制。”
泛指以抒情为主,讲求声调之美,注重排比铺陈的韵文。
词cí(1)(名)语言中最小的有意义的能自由运用的单位:~语。(2)(名)说话或诗歌、戏剧、文章中的语句:歌~。(3)(名)一种长短句押韵的诗体;由五、七言诗和民歌发展而成。形成于唐代;盛行于宋代。
赋读音:fù赋fù(1)(动)(上对下)交给:~予。(2)(名)旧指田地税:田~|~税。(3)(名)我国古代文体;盛行于汉魏六朝;是韵文和散文的综合体。(4)(动)做(诗、词):~诗一首。