jiē zàn
jiē fú
jiē yǎng
jiē yōu
jiē qì
jiē shǎng
jiē cè
jiē hū
jiē xī
jiē hū
jiē sòng
jiē yǐn
jiē shàng
jiē jīn
jiē cù
jiē jiè
jiē xī
jiē yā
jiē xī
jiē xū
jiē shāng
jiē fèn
jiē lái
jiē hài
jiē huǐ
jiē yǒng
jiē wǎn
jiē dào
jiē yù
jiē chēng
jiē tàn
jiē wèi
jiē yì
jiē qiū
jiē mǐn
jiē shí
jiē zī
jiē fú
jiē fú
jiē qiào
jiē mù
jiē áo
jiē zāi
jiē hū
jiē jiē
jiē xiàn
jiē dú
jiē jīng
jiē měi
jiē yuàn
jiē jīn
jiē è
jiē qū
jiē tòng
jiē yú
jiē yà
jiē kǎi
jiē kǔ
jiē xī
jiē jù
jiē ò
jiē zhòng
rǎn shàng
dǔ shàng
jīng shàng
yǎ shàng
qù shàng
sù shàng
jìng shàng
dūn shàng
qì shàng
lǚ shàng
zōng shàng
sú shàng
xǐ shàng
dān shàng
ài shàng
qì shàng
xí shàng
gài shàng
dǐ shàng
yè shàng
mù shàng
tuī shàng
kuā shàng
bǐ shàng
lǐ shàng
qīn shàng
gāo shàng
cāo shàng
gé shàng
qū shàng
jiā shàng
fēng shàng
zūn shàng
líng shàng
hé shang
gù shàng
shē shàng
liù shàng
guì shàng
ruò shàng
sù shàng
kuā shàng
tái shàng
jiā shàng
jīn shàng
sù shàng
xìn shàng
hào shàng
yì shàng
chóng shàng
jié shàng
jiāo shàng
jiē shàng
yíng shàng
yōu shàng
líng shàng
jīn shàng
shū shàng
shí shàng
jī shàng
⒈ 赞叹嘉尚。
引《北齐书·陆卬传》:“卬兄弟相率庐於墓侧,负土成坟,朝廷深所嗟尚。”
唐刘肃《大唐新语·举贤》:“﹝季逊﹞谓其子曰:‘吾厚尔曹以衣食,不如厚之以仁义,勿辞敝也。’天下莫不嗟尚。”
《太平广记》卷一六八引五代范资《玉堂闲话·王殷》:“其妻配隶别部军校,殊不甘,挟短刃,割乳而殞,闻者无不嗟尚。”
嗟jiē(1)(动)〈书〉叹息。(2)文言叹词。
尚读音:shàng[ shàng ]1. 还(
),仍然:尚小。尚未。尚不可知。2. 尊崇,注重:尚武。尚贤(a.崇尚贤人;b.《墨子》篇名,内容阐述墨子的一种政治主张)。
3. 社会上共同遵从的风俗、习惯等:风尚。时尚。
4. 矜夸,自负:自尚其功。
5. 古,久远:“故乐之所由来者尚矣,非独为一世之所造也”。
6. 庶几,差不多:尚飨(希望死者来享用祭品之意)。
7. 姓。