xí fù
xí rěn
xí bì
xí cí
xí tài
xí jiào
xí luàn
xí yì
xí róng
xí chén
xí dǎo
xí niǔ
xí liú
xí tí
xí dǔ
xí xíng
xí lè
xí wén
xí yáng
xí shì
xí jìng
xí shú
xí róng
xí kǎn
xí guàn
xí xìng
xí yáng
xí yì
xí chí
xí yuán
xí shàng
xí guàn
xí cháng
xí hào
xí sú
xí dǔ
xí xué
xí dé
xí qì
xí jiā
xí kè
xí rǎn
xí jiàn
xí gù
xí xí
xí sòng
xí jìn
xí wán
xí dìng
xí fú
xí fēng
xí chá
xí yòng
xí liàn
tuī shàng
qū shàng
lǐ shàng
jìng shàng
sù shàng
jiā shàng
bǐ shàng
xìn shàng
lǚ shàng
yè shàng
kuā shàng
shē shàng
jiā shàng
gù shàng
ruò shàng
sù shàng
rǎn shàng
ài shàng
guì shàng
jīn shàng
cāo shàng
yōu shàng
dǔ shàng
kuā shàng
jīn shàng
chóng shàng
shí shàng
gé shàng
fēng shàng
hé shang
qù shàng
qīn shàng
qì shàng
jī shàng
dūn shàng
gāo shàng
jié shàng
gài shàng
shū shàng
yì shàng
dān shàng
sù shàng
tái shàng
liù shàng
líng shàng
jiāo shàng
xí shàng
yíng shàng
jiē shàng
sú shàng
xǐ shàng
jīng shàng
yǎ shàng
zōng shàng
mù shàng
líng shàng
dǐ shàng
zūn shàng
qì shàng
hào shàng
习尚xíshàng
(1) 习俗
英mon practice custom⒈ 犹风尚。
引宋曾巩《送江任序》:“至则宫庐、器械、被服、饮食之具,土风、气候之宜,与夫人民謡俗、语言、习尚之务,其变难遵而其情难得也。”
清顾炎武《日知录·骑》:“古公之国,邻于戎翟,其习尚有相同者。”
鲁迅《且介亭杂文二集·<死魂灵百图>小引》:“这是那时俄国文艺家的习尚:总喜欢带点教训的。”
⒉ 犹崇尚。
引宋司马光《论风俗札子》:“窃见近岁公卿大夫,好为高奇之论,喜诵老庄之言,流及科场亦相习尚。”
明胡应麟《少室山房笔丛·九流绪论上》:“道家习尚玄虚,蔑弃礼教。”
一地长期形成的习俗风尚。
如:「所谓入境随俗,咱们既然来到此地,就该懂得此地的习尚。」
习(1)(动)学习;练习;温习:~武|~练。(2)(动)对某事物常常接触而熟悉:~焉不察。(3)(名)习惯:恶~|陈规陋~|积~。(4)姓。
尚读音:shàng[ shàng ]1. 还(
),仍然:尚小。尚未。尚不可知。2. 尊崇,注重:尚武。尚贤(a.崇尚贤人;b.《墨子》篇名,内容阐述墨子的一种政治主张)。
3. 社会上共同遵从的风俗、习惯等:风尚。时尚。
4. 矜夸,自负:自尚其功。
5. 古,久远:“故乐之所由来者尚矣,非独为一世之所造也”。
6. 庶几,差不多:尚飨(希望死者来享用祭品之意)。
7. 姓。