sú xué
sú huà
sú lèi
sú ěr
sú hǎo
sú yàn
sú jiān
sú mò
sú jì
sú běn
sú yòu
sú jiè
sú fū
sú qǔ
sú mèi
sú lì
sú liú
sú mà
sú lí
sú qi
sú shēng
sú jiè
sú kǔn
sú cāo
sú fù
sú lì
sú yí
sú lǐ
sú fù
sú shǒu
sú yùn
sú biǎo
sú lùn
sú jì
sú rǒng
sú zǐ
sú rú
sú míng
sú jīn
sú lǐ
sú bèi
sú shàng
sú è
sú yǔ
sú xí
sú gǔ
sú diào
sú lǚ
sú yù
sú dì
sú là
sú tú
sú jiào
sú làn
sú bǐ
sú yì
sú lóng
sú wù
sú cái
sú qíng
sú kè
sú jià
sú shì
sú yuàn
sú rén
sú lòu
sú bǐ
sú chén
sú liè
sú lì
yì shàng
cāo shàng
yǎ shàng
jīn shàng
hé shang
jī shàng
ài shàng
jīn shàng
gāo shàng
gù shàng
xìn shàng
guì shàng
shí shàng
bǐ shàng
lǚ shàng
jié shàng
tái shàng
xí shàng
dǔ shàng
fēng shàng
gé shàng
lǐ shàng
qù shàng
qì shàng
sú shàng
yè shàng
jiāo shàng
sù shàng
gài shàng
zūn shàng
qīn shàng
líng shàng
kuā shàng
zōng shàng
dǐ shàng
qū shàng
hào shàng
dūn shàng
dān shàng
líng shàng
qì shàng
yōu shàng
sù shàng
kuā shàng
ruò shàng
yíng shàng
tuī shàng
jìng shàng
jīng shàng
jiē shàng
chóng shàng
sù shàng
jiā shàng
xǐ shàng
rǎn shàng
liù shàng
jiā shàng
mù shàng
shū shàng
shē shàng
世俗的hAo86.风尚。
⒈ 世俗的风尚。
引唐韩愈《与冯宿论文书》:“然閔其弃俗尚而从於寂寞之道,以之争名於时也。”
宋陆游《跋花间集》之二:“久而自厌,然梏於俗尚,不能拔出。”
《明史·西域传三·乌斯藏》:“惟因其俗尚,用僧徒化导为善,乃遣使广行招諭。”
李大钊《平民主义》五:“见了这些分裂的现象,都凑集在一个时代,凡在这个时代所制的器物,所行的俗尚,都带着分裂的色采,就说现在的时代是分裂的时代。”
世俗的风尚。
俗sú(1)(名)风俗:世~|习~。(2)(形)大众的;广泛流传的:~话|~曲。(3)(形)庸俗:粗~|脱~。(4)(名)指没出家的人:还~。
尚读音:shàng[ shàng ]1. 还(
),仍然:尚小。尚未。尚不可知。2. 尊崇,注重:尚武。尚贤(a.崇尚贤人;b.《墨子》篇名,内容阐述墨子的一种政治主张)。
3. 社会上共同遵从的风俗、习惯等:风尚。时尚。
4. 矜夸,自负:自尚其功。
5. 古,久远:“故乐之所由来者尚矣,非独为一世之所造也”。
6. 庶几,差不多:尚飨(希望死者来享用祭品之意)。
7. 姓。