yōng hé
yōng wàng
yōng lù
yōng ruò
yōng cháng
yōng jù
yōng qú
yōng pú
yōng yōng
yōng bǎo
yōng nú
yōng jiàn
yōng zhòng
yōng cái
yōng bǐ
yōng àn
yōng fán
yōng qì
yōng guān
yōng juàn
yōng yīn
yōng chéng
yōng jūn
yōng yú
yōng gōng
yōng wéi
yōng cái
yōng mín
yōng gé
yōng mò
yōng bì
yōng nuò
yōng tà
yōng lìn
yōng lǔ
yōng kě
yōng qiǎn
yōng lì
yōng jìn
yōng nú
yōng cì
yōng tà
yōng nuò
yōng rén
yōng báo
yōng jiǎo
yōng kè
yōng jù
yōng yī
yōng lòu
yōng shì
yōng miù
yōng zuò
yōng dùn
yōng miǎo
yōng fá
yōng lín
yōng zhī
yōng qiè
yōng shū
yōng fǔ
yōng dài
yōng rú
yōng sú
yōng wǔ
yōng wěi
yōng héng
yōng xūn
yōng mín
yōng qíng
yōng dé
yōng huí
yōng shǔ
bū dài
xiè dài
màn dài
pí dài
lǎn dai
wěi dài
jìn dài
chōng dài
xì dài
jiǎn dài
huāng dài
jiāo dài
bà dài
shuāi dài
yín dài
qiān dài
yì dài
hū dài
jī dài
zhōng dài
màn dài
duò dài
huáng dài
yǔ dài
yì dài
juàn dài
yōng dài
huǎn dài
shū dài
duò dài
fèi dài
yù dài
kuān dài
wán dài
jiě dài
chí dài
chí dài
bù dài
yàn dài
qīng dài
⒈ 谓才识平庸且生性懒惰。常用作自谦词。
引唐刘允济《经庐岳回望江州想洛川有作》诗:“窃价惭庸怠,叨声逾寂寞。”
⒉ 指才识平庸且生性懒惰的人。
引《文选·刘孝标<辩命论>》:“夫圣人之言……或立教以进庸怠,或言命以穷性灵。”
吕向注:“圣人立教有《诗》、《书》、《礼》、《乐》,以进中庸嬾墯之人。”
庸yōng(1)(形)平凡;不高明:~才|~医|~凡|附~|昏~|平~。(2)(形)(动)用(用于否定式):无~细述|无~讳言|无~赘述。(3)(形)(助)疑问词;表示反问;岂:~有济乎|~可弃乎?
怠读音:dài怠dài(1)(形)懒惰;松懈:懈~。(2)(动)轻慢:~慢。(3)(名)疲倦:倦~。