yōng shì
yōng qì
yōng lì
yōng rú
yōng dùn
yōng cái
yōng qiè
yōng nuò
yōng jūn
yōng bì
yōng lìn
yōng pú
yōng cái
yōng lín
yōng qíng
yōng yīn
yōng yī
yōng lù
yōng zuò
yōng fán
yōng fǔ
yōng mò
yōng xūn
yōng héng
yōng hé
yōng jiàn
yōng lǔ
yōng kě
yōng mín
yōng bǐ
yōng guān
yōng qiǎn
yōng jù
yōng tà
yōng gé
yōng miǎo
yōng cì
yōng yōng
yōng chéng
yōng huí
yōng wǔ
yōng jìn
yōng bǎo
yōng sú
yōng báo
yōng dé
yōng nú
yōng juàn
yōng nuò
yōng gōng
yōng wěi
yōng zhī
yōng wàng
yōng ruò
yōng zhòng
yōng yú
yōng jù
yōng wéi
yōng lòu
yōng shū
yōng shǔ
yōng dài
yōng nú
yōng kè
yōng tà
yōng mín
yōng miù
yōng fá
yōng jiǎo
yōng rén
yōng qú
yōng cháng
yōng àn
⒈ 任用应受任用的人。
引《书·康诰》:“不敢侮鰥寡,庸庸,祗祗,威威,显民。”
孔传:“用可用,敬可敬,刑可刑,明此道以示民。”
⒉ 酬功。
引《荀子·大略》:“亲亲、故故、庸庸、劳劳,仁之杀也。”
杨倞注:“庸,功也。庸庸、劳劳,谓称其功劳,以报有功劳者。”
⒊ 昏庸;平庸。
引汉王充《论衡·自然》:“生庸庸之君,失道废德。”
唐刘知几《史通·书事》:“上知犹其若此,而况庸庸者哉!”
清龚自珍《自春徂秋得十五首》之十一:“寿短苦心长,必绪每不竟。岂徒庸庸流,賫志有贤圣。”
⒋ 微小貌。
引《汉书·梅福传》:“毋若火,始庸庸。”
颜师古注:“庸庸,微小貌也。”
⒌ 发怒貌。
引宋无名氏《梅妃传》:“奈何嫉色庸庸,妒气冲冲,夺我之爱幸,斥我乎幽宫。”
⒍ 融洽貌。
引宋陈师道《李夫人墓铭》:“娣姒之间,庸庸坦坦,不愧以长,覆护其短。”
用可用的人。