jīng rén
jīng gē
jīng qī
jīng chǔ
jīng fēi
jīng guān
jīng bì
jīng kǔ
jīng jiè
jīng wū
jīng lán
jīng cén
jīng shū
jīng táo
jīng shī
jīng mén
jīng zǐ
jīng wú
jīng shì
jīng fán
jīng chāi
jīng jí
jīng mù
jīng zǐ
jīng zhū
jīng tú
jīng jiū
jīng guó
jīng jī
jīng mán
jīng huā
jīng zhēn
jīng fēi
jīng kuí
jīng fù
jīng mǎng
jīng pú
jīng jī
jīng niè
jīng guān
jīng qǐ
jīng jiāng
jīng nán
jīng zhōu
jīng lí
jīng yù
jīng bù
jīng niú
jīng yáng
jīng gōng
jīng qīng
jīng chái
jīng yàn
jīng bǎo
jīng hé
jīng èr
jīng cì
jīng zhēn
jīng pǔ
jīng zhī
jīng gé
jīng xiǎo
jīng hè
jīng ruǎn
jīng wáng
jīng yì
jīng jī
jīng hóng
jīng xīn
jīng wèi
jīng qǐng
jīng lán
jīng kē
jīng tái
jīng shān
jīng gāo
jīng tiáo
⒈ 指荆棘和枸杞,皆野生灌木,带钩刺,每视为恶木。因亦用以形容蓁莽荒秽、残破萧条的景象。
引《山海经·西山经》:“小华之山,其木多荆杞。”
唐杜甫《塞芦子》诗:“边兵尽东征,城内空荆杞。”
明王世贞《将军行》:“严霜一夜零,华堂遍荆杞。”
清朱琦《感事》诗:“楼堞幸少完,室庐剩荆杞。”
⒉ 喻奸臣。
引《文选·阮籍<咏怀诗>》:“繁华有憔悴,堂上生荆杞。”
张铣注:“荆杞喻奸臣。言因魏室陵迟,奸臣是生。奸臣则晋文王也。”
荆木和枸杞。
荆jīng(1)(名)落叶灌木;叶子有长柄;掌状分裂;花小;蓝紫色。枝条可用来编筐篮。(2)(名)(Jīnɡ)姓。
杞读音:qǐ杞qǐ(1)(名)周朝国名;在今河南杞县。(2)(Qǐ)姓。