jīng shì
jīng wèi
jīng zhū
jīng guān
jīng gé
jīng hè
jīng shū
jīng guān
jīng èr
jīng kǔ
jīng tiáo
jīng gē
jīng kē
jīng jiū
jīng zhōu
jīng zhī
jīng yù
jīng lí
jīng mán
jīng cì
jīng fēi
jīng fán
jīng fù
jīng tái
jīng pú
jīng jí
jīng jī
jīng cén
jīng yàn
jīng bì
jīng wú
jīng qīng
jīng shān
jīng hé
jīng mù
jīng wū
jīng huā
jīng ruǎn
jīng tú
jīng jī
jīng gōng
jīng guó
jīng kuí
jīng gāo
jīng fēi
jīng chǔ
jīng chāi
jīng jiè
jīng zǐ
jīng hóng
jīng bǎo
jīng zhēn
jīng yì
jīng xiǎo
jīng chái
jīng pǔ
jīng lán
jīng qǐ
jīng shī
jīng jī
jīng táo
jīng niú
jīng zǐ
jīng xīn
jīng lán
jīng qī
jīng qǐng
jīng mǎng
jīng bù
jīng nán
jīng jiāng
jīng zhēn
jīng mén
jīng yáng
jīng rén
jīng niè
jīng wáng
wǔ jī
miào jī
kǒng jī
jīng jī
wú jī
yàn jī
ài jī
gē jī
jī jī
jiāo jī
dà jī
xìng jī
yīng jì
shì jī
zhōu jī
fán jī
bó jī
zōng jī
hàn jī
lí jī
zhū jī
bān jī
bié jī
lì jī
cūn jī
bì jī
gōng jī
yāo jī
jiā jī
dān jī
lóng jī
ráo jī
tiān jī
gǔ jī
chāng jī
lú jī
jiàn jī
chǔ jī
lí jī
qióng jī
dì jī
yāo jī
zú jī
guì jī
chǒng jī
xiān jī
yí jī
xiǎo jī
cán jī
míng jī
wáng jī
máo jī
qí jī
màn jī
èr jī
yáo jī
yàn jī
zhú jī
cóng jī
zhēn jī
hú jī
chán jī
⒈ 指楚地的美女。亦用以喻名花。
引三国魏锺会《菊花赋》:“芳菊始荣,纷葩曄曄,或黄或青;乃有毛嬙、西施、荆姬、 秦嬴,妍姿妖艳,一顾倾城。”
南朝宋鲍照《芙蓉赋》:“泛明彩於宵波,飞澄华於晓月;陋荆姬之朱颜,笑夏女之光髮。”
荆jīng(1)(名)落叶灌木;叶子有长柄;掌状分裂;花小;蓝紫色。枝条可用来编筐篮。(2)(名)(Jīnɡ)姓。
姬读音:jī1.古代对妇女的美称。
2.古代称妾:侍~。~妾。
3.旧时称以歌舞为业的女子:歌~。
4.姓。