jīng hóng
jīng wèi
jīng hè
jīng lí
jīng tiáo
jīng fù
jīng zhēn
jīng wáng
jīng jí
jīng gé
jīng zhōu
jīng chǔ
jīng xīn
jīng jī
jīng hé
jīng bǎo
jīng kuí
jīng jī
jīng jiū
jīng cén
jīng qīng
jīng guān
jīng pǔ
jīng yàn
jīng niè
jīng èr
jīng qǐ
jīng kǔ
jīng chái
jīng guó
jīng tú
jīng qī
jīng tái
jīng pú
jīng shì
jīng yù
jīng kē
jīng niú
jīng jiè
jīng lán
jīng lán
jīng mán
jīng yáng
jīng fán
jīng ruǎn
jīng wū
jīng bì
jīng mǎng
jīng zhēn
jīng zǐ
jīng zhī
jīng xiǎo
jīng mén
jīng shī
jīng huā
jīng cì
jīng rén
jīng shū
jīng jī
jīng guān
jīng yì
jīng mù
jīng gōng
jīng fēi
jīng gē
jīng zǐ
jīng nán
jīng fēi
jīng wú
jīng chāi
jīng táo
jīng bù
jīng qǐng
jīng gāo
jīng jiāng
jīng shān
jīng zhū
ào mán
shī mán
dōng mán
máng mán
dòng mán
shēng mán
bā mán
zhàng mán
liáo mán
yí mán
yú mán
wū mán
máo mán
bái mán
biān mán
xī mán
shān mán
liù mán
tǔ mán
chù mán
jīng mán
dòng mán
yú mán
fàng mán
bǎi mán
hèng mán
ā mán
diāo mán
chǔ mán
yě mán
mián mán
chěng mán
cūn mán
mín mán
róng mán
qiǎn mán
bà mán
nǎi mán
miǎo mán
nán mán
xiǎo mán
xiōng mán
fán mán
shuǎ mán
bū mán
qiáng mán
⒈ 古代中原人对楚越或南人的称呼。
引《左传·昭公二十六年》:“兹不穀震荡播越,窜在荆蛮,未有攸厎。”
《史记·吴太伯世家》:“太王欲立季歷以及昌,於是太伯、仲雍二人犇荆蛮,文身断髮,示不可用。”
唐白居易《晋谥恭世子议》:“周之衰也, 楚子以霸王之器,奄有荆蛮,光启土宇,赫赫楚国,由之而兴。”
《西湖佳话·西湖隐迹》:“荆蛮之隐,是让国也。”
炉魂《对于张之洞死后之湖南人》:“夫楚号雄区,人多忠节……以荆蛮之餘气,鬱百年之奇气,奋能独立,强足一国。”
楚国。
荆jīng(1)(名)落叶灌木;叶子有长柄;掌状分裂;花小;蓝紫色。枝条可用来编筐篮。(2)(名)(Jīnɡ)姓。
蛮读音:mán蛮mán(1)(形)粗野;凶恶;不通情理:野~|~不讲理。(2)(名)我国古代称南方的民族。(3)(副)〈方〉很;挺:~好。