jīng shān
jīng zhū
jīng niú
jīng chǔ
jīng jī
jīng qǐng
jīng jiū
jīng zhōu
jīng xīn
jīng èr
jīng nán
jīng fù
jīng wèi
jīng hé
jīng mù
jīng guān
jīng niè
jīng chāi
jīng yáng
jīng jiè
jīng shì
jīng xiǎo
jīng gāo
jīng ruǎn
jīng chái
jīng hè
jīng rén
jīng guān
jīng qīng
jīng mǎng
jīng fēi
jīng zhēn
jīng mén
jīng cì
jīng bǎo
jīng yàn
jīng jiāng
jīng mán
jīng yù
jīng pǔ
jīng wú
jīng jí
jīng tái
jīng táo
jīng lán
jīng tú
jīng bì
jīng hóng
jīng kuí
jīng tiáo
jīng zhī
jīng wū
jīng bù
jīng jī
jīng pú
jīng shī
jīng cén
jīng kē
jīng fán
jīng shū
jīng gé
jīng wáng
jīng zhēn
jīng zǐ
jīng qǐ
jīng fēi
jīng guó
jīng gē
jīng yì
jīng jī
jīng zǐ
jīng qī
jīng lán
jīng kǔ
jīng huā
jīng gōng
jīng lí
āi chǔ
bǎng chǔ
jiǎ chǔ
jùn chǔ
kǎo chǔ
héng chǔ
cuò chǔ
zhēn chǔ
chuàng chǔ
zhàng chǔ
péng chǔ
xiàn chǔ
fán chǔ
huá chǔ
nán chǔ
dào chǔ
zǔ chǔ
sàn chǔ
cōng chǔ
bēi chǔ
kǎo chǔ
chuí chǔ
píng chǔ
wú chǔ
xī chǔ
cǎn chǔ
tòng chǔ
qī chǔ
chuí chǔ
jiǎ chǔ
sān chǔ
chuí chǔ
jǐ chǔ
sù chǔ
qí chǔ
èr chǔ
páng chǔ
qīng chu
cún chǔ
biān chǔ
shēn chǔ
xià chǔ
huī chǔ
xīn chǔ
cè chǔ
xīn chǔ
chuàng chǔ
jí chǔ
jiǎ chǔ
shāng chǔ
tà chǔ
jīng chǔ
shù chǔ
chóu chǔ
chen chǔ
xī chǔ
jùn chǔ
jiàn chǔ
xīn chǔ
zé chǔ
hán chǔ
cháng chǔ
huān chǔ
jī chǔ
kǔ chǔ
kù chǔ
qiáo chǔ
huāng chǔ
mán chǔ
jī chǔ
zhāng chǔ
suān chǔ
liǎng chǔ
bà chǔ
hè chǔ
běi chǔ
⒈ 荆为楚之旧号,略当古荆州地区,在今湖北湖南一带。
引《诗·商颂·殷武》:“挞彼殷武,奋伐荆楚。”
《楚辞·大招》:“自恣荆楚,安以定只。”
唐杜甫《江上》诗:“江上日多雨,萧萧荆楚秋。”
宋周邦彦《齐天乐·端午》词:“角黍包金,香蒲泛玉,风物依然荆楚。”
清魏源《<圣武记>序》:“荆楚以南,有积感之民焉。”
⒉ 木名。古时用为刑杖。
引明余继登《典故纪闻》卷一:“太祖指道旁荆楚谓世子曰:‘古者用此为扑刑,盖以其能去风,虽伤不至过甚。’”
春秋战国时代的楚国,位于荆州,故称为「荆楚」。
荆jīng(1)(名)落叶灌木;叶子有长柄;掌状分裂;花小;蓝紫色。枝条可用来编筐篮。(2)(名)(Jīnɡ)姓。
楚读音:chǔ楚chǔ(1)(形)〈书〉痛苦:苦~。(2)(名)牡荆;落叶灌木;开青色或紫色的穗状小花;鲜叶供药用。(3)古国名。在今湖南;湖北一带;战国七雄之一:~国。(4)姓。