jīng zhōu
jīng shì
jīng bì
jīng wáng
jīng xīn
jīng wèi
jīng gé
jīng qī
jīng niè
jīng guān
jīng guān
jīng fù
jīng mù
jīng jī
jīng kǔ
jīng xiǎo
jīng chāi
jīng fán
jīng zhēn
jīng tái
jīng kē
jīng tú
jīng jiè
jīng zhū
jīng qīng
jīng hóng
jīng mǎng
jīng lán
jīng cén
jīng kuí
jīng jí
jīng chǔ
jīng gē
jīng shī
jīng ruǎn
jīng cì
jīng bǎo
jīng zhēn
jīng fēi
jīng mén
jīng èr
jīng fēi
jīng hè
jīng lán
jīng hé
jīng jī
jīng jiū
jīng niú
jīng gōng
jīng shū
jīng zǐ
jīng pǔ
jīng yì
jīng zǐ
jīng huā
jīng wū
jīng guó
jīng mán
jīng yù
jīng qǐng
jīng shān
jīng lí
jīng táo
jīng nán
jīng zhī
jīng bù
jīng jiāng
jīng rén
jīng gāo
jīng pú
jīng qǐ
jīng yàn
jīng jī
jīng yáng
jīng wú
jīng chái
jīng tiáo
zhè zhī
xiāng zhī
zhé zhī
qiú zhī
huáng zhī
wēi zhī
niǎn zhī
jiū zhī
jiǎn zhī
dòu zhī
huáng zhī
jīn zhī
guì zhī
chūn zhī
qī zhī
qióng zhī
kē zhī
lún zhī
niè zhī
tiān zhī
xiāng zhī
chuí zhī
jīng zhī
táo zhī
hóng zhī
niè zhī
yā zhī
fēn zhī
bǎi zhī
gù zhī
fù zhī
qióng zhī
héng zhī
líng zhī
xíng zhī
sǎn zhī
luán zhī
yè zhī
zhú zhī
huā zhī
fēng zhī
shù zhī
líng zhī
shuāng zhī
jiǔ zhī
zhuó zhī
jiāo zhī
yā zhī
dì zhī
yīng zhī
yáng zhī
jǐ zhī
pián zhī
bié zhī
chán zhī
lì zhī
pán zhī
tiáo zhī
jiū zhī
guǒ zhī
sūn zhī
běn zhī
fēng zhī
nèn zhī
xì zhī
lián zhī
gōu zhī
chā zhī
gàn zhī
qióng zhī
shēn zhī
chán zhī
fán zhī
nán zhī
gāo zhī
lì zhī
nìng zhī
qiāng zhī
páng zhī
liǔ zhī
yā zhī
kē zhī
fán zhī
qióng zhī
xī zhī
yī zhī
cè zhī
dān zhī
xún zhī
kū zhī
⒈ 南朝梁吴均《续齐谐记·紫荆树》:“京兆田真兄弟三人,共议分财,生貲皆平均;惟堂前一株紫荆树,共议破三片,明日就截之。其树即枯死,状如火然。
引真往见之,大惊,谓诸弟曰:‘树本同株,闻将分斫,所以顦顇,是人不如木也。’因悲不自胜,不復解树。树应声荣茂,兄弟相感,合财宝,遂为孝门。”
后因以“荆枝”喻兄弟骨肉同气连枝。 唐杨炯《恒州刺史王公神道碑》:“兄国卬,穀州刺史;弟国稀,仁州刺史:荆枝擢秀,棣萼生光。”
唐黄滔《送人往苏州觐其兄》诗:“到日荆枝应便茂,别时珠泪不须流。”
荆jīng(1)(名)落叶灌木;叶子有长柄;掌状分裂;花小;蓝紫色。枝条可用来编筐篮。(2)(名)(Jīnɡ)姓。
枝读音:zhī[ zhī ]1. 由植物主干上分出来的茎条:树枝。枝干(gàn )。竹枝。节外生枝。枝柯。枝节(a.由一件事生发的其他问题;b.细碎的,不重要的)。
2. 量词,指杆形的:一枝铅笔。
3. 古同“支”,支持,分支。