hóng jùn
hóng hòu
hóng jù
hóng chǐ
hóng lì
hóng kuò
hóng xiū
hóng cuì
hóng dàn
hóng ào
hóng sì
hóng jié
hóng mén
hóng kuàng
hóng suì
hóng miǎo
hóng biàn
hóng miào
hóng zhuó
hóng yào
hóng yì
hóng yǎn
hóng jù
hóng chǎng
hóng yuē
hóng jùn
hóng zhòng
hóng huō
hóng biàn
hóng zhěng
hóng chǎng
hóng dá
hóng liú
hóng sù
hóng lǎn
hóng kuò
hóng jīn
hóng rú
hóng bó
hóng dà
hóng yuǎn
hóng qià
hóng shēn
hóng yǎ
hóng fù
hóng wěi
hóng fàng
hóng mào
hóng tōng
hóng zhuàng
hóng hóng
qīng chǐ
chóng chǐ
hóng chǐ
guì chǐ
hóng chǐ
fú chǐ
lì chǐ
xié chǐ
duò chǐ
diāo chǐ
shē chǐ
bāo chǐ
yóu chǐ
tài chǐ
jì chǐ
bù chǐ
háo chǐ
yǎn chǐ
bēi chǐ
diāo chǐ
tān chǐ
yú chǐ
fù chǐ
shù chǐ
jiàn chǐ
zhēn chǐ
guī chǐ
hù chǐ
yín chǐ
sì chǐ
làn chǐ
fán chǐ
hào chǐ
tài chǐ
mí chǐ
héng chǐ
ào chǐ
qióng chǐ
hóng chǐ
kuā chǐ
fēng chǐ
tài chǐ
zòng chǐ
jiāo chǐ
mí chǐ
ráo chǐ
huá chǐ
xiōng chǐ
hóng chǐ
hào chǐ
⒈ 谓文章宏大恣肆。
引《汉书·扬雄传下》:“雄以为赋者,将以风也。必推类而言,极丽靡之辞,閎侈鉅衍,竞於使人不能加也,既乃归之於正,然览者已过矣。”
清龚自珍《六经正名答问五》:“《周官》五篇,既不行于周,又未尝以行于秦汉,文章虽閎侈,志士之空言也,故不以配《礼》。”
清魏源《<曾子章句>序》:“初罔一言内乎深微,外乎閎侈。”
⒉ 谓建筑宏大奢靡。
引清薛福成《出使四国日记·光绪十七年二月初六》:“余谓西国天主等教亦已早失耶穌之真传。观其修造教堂之閎侈,厚敛教民,财殫力痡,实与耶穌崇俭爱人之旨大相剌谬。”