kuā kè
kuā háo
kuā qí
kuā zì
kuā cí
kuā qiào
kuā chēng
kuā zàn
kuā xuàn
kuā qiào
kuā chà
kuā shē
kuā xiǎn
kuā zhà
kuā shǎng
kuā zuǐ
kuā jiǎng
kuā zhà
kuā wū
kuā xiàn
kuā mí
kuā shì
kuā fú
kuā duó
kuā dào
kuā yán
kuā yín
kuā jiǎng
kuā mài
kuā zhú
kuā é
kuā zhāng
kuā shì
kuā tuō
kuā rén
kuā shì
kuā tàn
kuā jīn
kuā yáng
kuā bái
kuā kuò
kuā hǎo
kuā dà
kuā wán
kuā guān
kuā biàn
kuā mù
kuā yàn
kuā qiáng
kuā xǔ
kuā xīn
kuā lùn
kuā jiàn
kuā yì
kuā xǔ
kuā kǒu
kuā jiǎng
kuā chěng
kuā měi
kuā màn
kuā pí
kuā jiāo
kuā tè
kuā shuō
kuā ào
kuā jiāo
kuā gōng
kuā shì
kuā chǐ
kuā dàn
kuā xuàn
kuā fū
kuā yán
kuā màn
kuā hù
kuā qǐ
kuā mò
kuā lì
kuā zhòng
kuā fù
kuā kuáng
kuā jìng
kuā tán
kuā màn
kuā shì
kuā yòu
kuā jiē
kuā yào
kuā ào
kuā yù
kuā shàng
kuā fá
kuā tán
kuā róng
hóng chǐ
tài chǐ
hù chǐ
xié chǐ
làn chǐ
ào chǐ
guī chǐ
fù chǐ
shē chǐ
háo chǐ
jiāo chǐ
kuā chǐ
mí chǐ
fán chǐ
hóng chǐ
shù chǐ
yǎn chǐ
yú chǐ
bāo chǐ
tài chǐ
bēi chǐ
chóng chǐ
héng chǐ
zhēn chǐ
bù chǐ
zòng chǐ
lì chǐ
hóng chǐ
qīng chǐ
hóng chǐ
hào chǐ
tài chǐ
diāo chǐ
fēng chǐ
fú chǐ
yín chǐ
huá chǐ
diāo chǐ
mí chǐ
qióng chǐ
yóu chǐ
guì chǐ
jì chǐ
tān chǐ
sì chǐ
hào chǐ
xiōng chǐ
duò chǐ
ráo chǐ
jiàn chǐ
⒈ 奢侈,浮华。
引《新唐书·薛收传》:“王入观隋宫室,且嘆煬帝无道,殫人力以事夸侈。”
《新唐书·杨收传》:“既益贵,稍自盛满,为夸侈,门吏童客倚为姦。”
⒉ 夸张;浮夸。
引金王若虚《<新唐书>辨中》:“《温彦博传》云:‘进止详华,人皆拭目观。’进止之间,何至拭目而观之哉? 子京之夸侈类如此。”
明张居正《贺少司寇少厓傅公三品奏最序》:“世皆疾今之言学者,以为夸侈而无实。”
口出大言,夸耀。 唐陈子昂《感遇》诗之五:“市人矜巧智,於道若童蒙;倾夺相夸侈,不知身所终。”
宋张端义《贵耳集》卷下:“有一多钱翁,每自夸侈。”
明刘凤《五柳赓歌序》:“盖由寡学鲜闻,不深涉术蓺閫奥,而好夸侈诞矜,不肯折下,而妄自凭负,谓人莫己若。”
1. 说大话,自吹:夸口。夸张。夸耀。夸嘴(夸口)。浮夸。夸夸其谈。
2. 用话奖励,赞扬:夸赞。夸许。
3. 奢侈:“贵而不为夸”。
侈读音:chǐ侈chǐ(1)(形)〈书〉浪费。(2)(动)夸大:~靡。