shē tài
shē ào
shē dàng
shē guǎng
shē jiàn
shē jìng
shē tán
shē huá
shē mí
shē yì
shē yì
shē qiú
shē mí
shē tài
shē zòng
shē bǐ
shē fàng
shē tài
shē chǐ
shē mí
shē yì
shē zhē
shē shàng
shē dàng
shē tài
shē nüè
shē háo
shē xiǎng
shē yuàn
shē wàng
shē ruì
shē zhà
shē yù
shē fèi
shē báo
shē yù
shē yín
ào chǐ
kuā chǐ
fēng chǐ
guì chǐ
bù chǐ
shē chǐ
mí chǐ
xié chǐ
mí chǐ
jiāo chǐ
zhēn chǐ
làn chǐ
diāo chǐ
hù chǐ
tān chǐ
bēi chǐ
hóng chǐ
lì chǐ
xiōng chǐ
hóng chǐ
yóu chǐ
bāo chǐ
guī chǐ
hào chǐ
hóng chǐ
héng chǐ
jì chǐ
yú chǐ
tài chǐ
tài chǐ
ráo chǐ
qīng chǐ
sì chǐ
fán chǐ
qióng chǐ
háo chǐ
yǎn chǐ
hào chǐ
shù chǐ
tài chǐ
zòng chǐ
diāo chǐ
jiàn chǐ
fù chǐ
yín chǐ
fú chǐ
hóng chǐ
huá chǐ
duò chǐ
chóng chǐ
奢侈shēchǐ
(1) 挥霍浪费钱财,过分追求享受
例及桓子,骄泰奢侈,贪欲无艺,略则行志。——《国语·晋语》英luxury;extravagant;wasteful;sumptuous⒈ 亦作“奢奓”。挥霍浪费,追求过分享受。
引《国语·晋语八》:“桓子骄泰奢侈,贪慾无艺。”
《汉哀帝元寿二年丞相遣郡国计吏敕》:“今俗奢奓过制度,日以益甚。”
唐罗隐《秦中富人》诗:“粪土金玉珍,犹嫌未奢侈。”
清昭槤《啸亭杂录·尹阁学》:“天下督抚,习为奢侈,因之库藏空虚,民业凋敝。”
瞿秋白《关于女人》:“奢侈和淫靡只是一种社会崩溃腐化的现象,决不是原因。”
挥霍浪费,不知节俭。