xī luàn
xī quē
xī làn
xī líng
xī pì
xī xī
xī biǎn
xī kuàng
xī běn
xī shì
xī shū
xī wēi
xī nèn
xī kuò
xī nián
xī gòu
xī bó
xī zhēn
xī sōng
xī jì
xī shì
xī huō
xī yǒu
xī chóu
xī zhōu
xī luo
xī la
xī kè
xī shǎo
xī fàn
xī shī
xī qí
xī suì
xī han
xī mí
xī zāo
xī jiǎn
xī huò
xī dàn
xī qiān
xī kōng
xī jiān
xī cī
xī jué
xī shū
xī líng
xī jué
xī chà
xī fàn
xī xīng
xī dài
xī lǎng
hóng shū
kuò shū
fū shū
xī shū
qīng shū
qīn shū
fū shū
xíng shū
fēn shū
bié shū
cǎo shū
cūn shū
chuán shū
wán shū
cuì shū
dào shū
lù shū
shàng shū
bǐ shū
tíng shū
lián shū
qú shū
èr shū
kuān shū
jiān shū
chì shū
lóng shū
jì shū
huī shū
huāng shū
yù shū
qǐ shū
gù shū
xiān shū
guàn shū
kuàng shū
shū shū
qīng shū
diāo shū
fú shū
jiàn shū
pī shū
yuè shū
láng shū
àn shū
shēng shū
yì shū
shǒu shū
dān shū
kuáng shū
guāi shū
kàng shū
jiàn shū
yì shū
bǐ shū
sōu shū
cū shū
jù shū
gāng shū
guǒ shū
jǔ shū
nǐ shū
jiǎn shū
zhuō shū
cū shū
juān shū
sōu shū
jiào shū
mì shū
jì shū
qiān shū
xiāo shū
xiōng shū
cū shū
zì shū
fù shū
chǐ shū
kōng shū
bǎi shū
fēng shū
bì shū
jī shū
fēng shū
yū shū
jiāo shū
sēn shū
tí shū
diāo shū
kǒng shū
xiāo shū
lùn shū
qú shū
quán shū
biǎo shū
liǎng shū
fú shū
guì shū
jué shū
liè shū
pá shū
kǎi shū
sòng shū
biàn shū
(好工具.)稀疏xīshū
(1) 宽松;不稠密
例一片稀疏的树木英thin⒈ 亦作“稀疎”。
⒉ 不稠密。
引《后汉书·庞参传》:“三辅山原旷远,民庶稀疏,故县丘城,可居者多。”
五代齐己《寒节日寄乡友》诗:“原野稀疏雨,江天冷澹霞。”
郭沫若《行路难》上篇一:“浅黄的沙地上长着些发一样的稀疏的青草。”
⒊ 犹言冷落,疏远。
引元季子安《粉蝶儿·题情》套曲:“这些时稀疎了诗宾和这酒朋,闷来时与谁同。”
稀少疏落。
稀xī(1)(形)本义:稀疏。(2)(形)事物出现得少。(3)(形)含水多;薄:~释|~少。(4)(形)用在“烂、松”等形容词前;表示程度深:~烂。
疏读音:shū疏shū(1)本义:(动)清除阻塞使通畅;疏通:(动)清除阻塞使通畅;疏通(2)(形)事物之间距离远;事物的部分之间空隙大:~林|~星。(3)(形)关系远;不亲近;不熟悉:~远|生~。(4)(动)疏忽:~于防范。(5)(形)空虚:志大才~。(6)(动)分散;使从密变稀:~散。(7)姓。(8)(名)封建时代臣下向君主分条陈述事情的文字;条陈:上~。(9)(名)古书的比“注”更详细的注解;“注”的注:《十三经注~》。