qú shū
yù shū
huī shū
qiān shū
liè shū
jiàn shū
kǒng shū
bǐ shū
fēn shū
fēng shū
fū shū
jiào shū
xī shū
fù shū
fū shū
cǎo shū
yì shū
liǎng shū
nǐ shū
gāng shū
xiān shū
kuān shū
zì shū
kōng shū
yuè shū
cū shū
zhuō shū
qú shū
chì shū
chǐ shū
cūn shū
sòng shū
àn shū
jué shū
jǔ shū
biàn shū
cuì shū
sōu shū
pá shū
yì shū
jiāo shū
cū shū
dào shū
guǒ shū
kàng shū
shēng shū
lián shū
kuáng shū
kuò shū
xiōng shū
fú shū
yū shū
láng shū
fēng shū
diāo shū
hóng shū
qīn shū
cū shū
jì shū
shū shū
lóng shū
shàng shū
fú shū
kǎi shū
xiāo shū
guàn shū
bié shū
pī shū
kuàng shū
jiǎn shū
chuán shū
gù shū
huāng shū
lùn shū
shǒu shū
qīng shū
juān shū
sēn shū
jiàn shū
diāo shū
tí shū
xiāo shū
jì shū
jù shū
dān shū
qǐ shū
guāi shū
bǐ shū
tíng shū
jiān shū
bì shū
xíng shū
jī shū
mì shū
èr shū
guì shū
quán shū
wán shū
sōu shū
biǎo shū
qīng shū
bǎi shū
lù shū
⒈ 粗疏,不细心。 清钱大昕《廿二史考异·隋书二》:“后之八十卷,皆史臣觕疏之失。
引唐宋而后,志艺文者,重復益甚矣。”
清叶廷琯《吹网录·读书敏求记校本》:“疑赵氏所刊乃初稿,而非定本。中脱文譌字,或由传写觕疏。”
同“粗”。
疏读音:shū疏shū(1)本义:(动)清除阻塞使通畅;疏通:(动)清除阻塞使通畅;疏通(2)(形)事物之间距离远;事物的部分之间空隙大:~林|~星。(3)(形)关系远;不亲近;不熟悉:~远|生~。(4)(动)疏忽:~于防范。(5)(形)空虚:志大才~。(6)(动)分散;使从密变稀:~散。(7)姓。(8)(名)封建时代臣下向君主分条陈述事情的文字;条陈:上~。(9)(名)古书的比“注”更详细的注解;“注”的注:《十三经注~》。