tí xù
tí niàn
tí yì
tí còu
tí shuō
tí shàn
tí qiáo
tí biǎo
tí jīn
tí hóng
tí pài
tí yú
tí yá
tí jīng
tí cí
tí é
tí jué
tí quē
tí cái
tí bǐ
tí pái
tí jiān
tí jiàn
tí kè
tí cān
tí zhì
tí tóu
tí bǎng
tí zàn
tí zhù
tí jié
tí qiān
tí gāo
tí fēng
tí gāo
tí jù
tí jìn
tí hé
tí jiān
tí miàn
tí jì
tí bǐ
tí shuō
tí hào
tí bǎng
tí zòu
tí huà
tí pò
tí kuò
tí kuǎn
tí zhǔn
tí gāng
tí bǔ
tí miǎn
tí shū
tí fú
tí biǎn
tí bá
tí fèng
tí dì
tí zhù
tí tǎ
tí míng
tí bì
tí pǐn
tí jiàn
tí huā
tí mù
jì shū
kuáng shū
fū shū
jiàn shū
bié shū
lù shū
jiāo shū
bì shū
jì shū
jī shū
cū shū
lùn shū
liè shū
biàn shū
láng shū
kuān shū
lián shū
yū shū
kōng shū
yì shū
diāo shū
fēng shū
guì shū
shǒu shū
gāng shū
guǒ shū
xiāo shū
mì shū
yù shū
fēng shū
liǎng shū
jué shū
huāng shū
tí shū
xī shū
bǐ shū
fú shū
gù shū
chǐ shū
cuì shū
biǎo shū
pá shū
jiǎn shū
pī shū
zì shū
bǎi shū
jù shū
guàn shū
sòng shū
zhuō shū
cǎo shū
guāi shū
qú shū
yuè shū
wán shū
xíng shū
cū shū
kuàng shū
huī shū
xiōng shū
jiàn shū
cū shū
sōu shū
qiān shū
hóng shū
shū shū
kuò shū
quán shū
xiān shū
xiāo shū
chuán shū
dān shū
sōu shū
fú shū
jiān shū
nǐ shū
fù shū
qīn shū
kǒng shū
shēng shū
kàng shū
chì shū
àn shū
yì shū
èr shū
shàng shū
qīng shū
tíng shū
lóng shū
jiào shū
diāo shū
jǔ shū
qīng shū
cūn shū
fū shū
sēn shū
qú shū
dào shū
juān shū
fēn shū
qǐ shū
kǎi shū
bǐ shū
⒈ 指古代药局配药后,在药物外囊标注药名、服法、用量以及禁忌等事项。
引《唐律疏议·杂律·医合药不如方》:“诸医为人合药,及题疏、针刺,误不如本方,杀人者,徒二年半。”
⒉ 署名于寺院疏头,多为资助香火费用。疏,僧道拜忏时所焚化的祝告文,借指化缘簿。
引元本高明《琵琶记·五娘到京知夫行踪》:“[末]枉了教人题疏。[旦]你衣裳敢是借来?”
⒊ 犹上奏。参见“题本”。
引清李渔《风筝误·请兵》:“如今求老爷题疏,请朝廷另选精壮的来代职,将官们情愿降级调用。”
题tí(1)本义:(名)头额。(2)(名)题目:标~|本~。(3)(动)写上;签:~名|~诗。(4)(Tí)姓。
疏读音:shū疏shū(1)本义:(动)清除阻塞使通畅;疏通:(动)清除阻塞使通畅;疏通(2)(形)事物之间距离远;事物的部分之间空隙大:~林|~星。(3)(形)关系远;不亲近;不熟悉:~远|生~。(4)(动)疏忽:~于防范。(5)(形)空虚:志大才~。(6)(动)分散;使从密变稀:~散。(7)姓。(8)(名)封建时代臣下向君主分条陈述事情的文字;条陈:上~。(9)(名)古书的比“注”更详细的注解;“注”的注:《十三经注~》。