wán è
wán lóng
wán kàng
wán hù
wán qián
wán pú
wán dí
wán biāo
wán yín
wán jí
wán sì
wán jù
wán shí
wán wán
wán sú
wán fú
wán yán
wán nuò
wán jiù
wán chóu
wán bì
wán bì
wán zào
wán cái
wán yàn
wán rǒng
wán biāo
wán bēn
wán mí
wán yún
wán hěn
wán hěn
wán hòu
wán ān
wán bì
wán àn
wán zhèng
wán miù
wán tóng
wán bì
wán gǔ
wán fǔ
wán dùn
wán huà
wán pú
wán mò
wán tiě
wán zuò
wán huá
wán hù
wán zhì
wán chán
wán chá
wán chī
wán bì
wán cí
wán shū
wán pí
wán míng
wán hū
wán sè
wán xiāo
wán bèi
wán wéi
wán fěi
wán lǔ
wán ào
wán xuǎn
wán qiáng
wán nú
wán gěng
wán gù
wán zhuān
wán sù
wán qū
wán shì
wán kuài
wán bèi
wán sè
wán méng
wán mín
wán kuàng
wán jiǎo
wán liè
wán lǔ
wán ròu
wán tóng
wán tí
wán gù
wán xì
wán xiōng
wán sè
wán hàn
wán hūn
wán héng
wán lòu
wán jiàn
wán dùn
wán jūn
wán rén
wán báo
wán nú
wán bǐ
wán mào
wán nüè
wán bēn
wán zhuō
wán sī
wán kuàng
wán shuǎ
wán míng
wán pǐ
wán guǎng
wán wán
wán tān
wán yú
wán shū
guàn shū
xiān shū
yì shū
kuàng shū
fū shū
huāng shū
tí shū
yì shū
cuì shū
gù shū
huī shū
qiān shū
nǐ shū
fú shū
zhuō shū
liǎng shū
kǒng shū
fēng shū
shēng shū
cūn shū
lóng shū
dào shū
xíng shū
cǎo shū
cū shū
xiōng shū
shū shū
jǔ shū
kuò shū
diāo shū
qīn shū
jiān shū
yù shū
mì shū
fēn shū
jiāo shū
jiào shū
shǒu shū
cū shū
fú shū
dān shū
bì shū
bǐ shū
jì shū
liè shū
guǒ shū
bié shū
diāo shū
cū shū
qīng shū
xī shū
lùn shū
yū shū
fū shū
kàng shū
sōu shū
gāng shū
jué shū
wán shū
chuán shū
quán shū
sòng shū
fù shū
biàn shū
hóng shū
kǎi shū
yuè shū
jù shū
qīng shū
xiāo shū
bǐ shū
èr shū
zì shū
fēng shū
jī shū
jiàn shū
qú shū
sēn shū
tíng shū
bǎi shū
àn shū
guì shū
guāi shū
kuān shū
kōng shū
juān shū
xiāo shū
qǐ shū
jì shū
lù shū
pá shū
jiǎn shū
chǐ shū
jiàn shū
qú shū
chì shū
kuáng shū
shàng shū
láng shū
lián shū
biǎo shū
sōu shū
pī shū
⒈ 亦作“顽疎”。
⒉ 愚钝而懒散。
引三国魏嵇康《幽愤诗》:“咨予不淑,婴累多虞。匪降自天,实由顽疎。”
南朝梁陶弘景《冥通记》卷二:“谬荷灵启,垂授真法,但肉人顽疎,修行多替。”
唐刘长卿《酬包谏议佶见寄之什》诗:“佐郡愧顽疏,殊方亲里閭。”
宋王安石《答林中舍启》之二:“敢图风谊,远损书辞,仰衔存爱之隆,实重顽疏之过。”
⒊ 愚钝而懒散者。多用作自谦之辞。
引唐白居易《常乐里闲居偶题十六韵》:“三旬两入省,因得养顽疏。”
顽wán(1)(动)(基本义)不驯服:~固。(2)(形)愚蠢无知:愚~。(3)(形)不容易开导或制伏;固执:~石|冥~不灵。(4)(形)顽皮:~童|刁~。(5)同“玩”。
疏读音:shū疏shū(1)本义:(动)清除阻塞使通畅;疏通:(动)清除阻塞使通畅;疏通(2)(形)事物之间距离远;事物的部分之间空隙大:~林|~星。(3)(形)关系远;不亲近;不熟悉:~远|生~。(4)(动)疏忽:~于防范。(5)(形)空虚:志大才~。(6)(动)分散;使从密变稀:~散。(7)姓。(8)(名)封建时代臣下向君主分条陈述事情的文字;条陈:上~。(9)(名)古书的比“注”更详细的注解;“注”的注:《十三经注~》。